Từ đầu đến cuối bà ấy vẫn cảm thấy không thể tin nổi, nhưng Cao Phong nói một cách nghiêm trang lại làm bà ấy không thể không tin được.
“Cao Phong! Từ từ cháu để cho dì bình tĩnh suy nghĩ một chút được không!”
Trần Anh Thảo thở dài một hơi, sau đó sắc mặt si ngốc, chậm rãi ngồi trên ghế.
Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì nữa mà chỉ ở một bên và lẳng lặng chờ đợi.
Chuyện này cũng là bởi vì chẳng còn cách nào khác.
Kỳ thật những chuyện mà Cao Phong vừa nói cũng chỉ là do anh thuận miệng vẽ ra thôi.
Nhưng Cao Phong tự cho rằng đây là một lời nói dối thiện ý.
Dù sao mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì anh cũng không muốn để Trần Anh Thảo tiếp tục sống trong một cuộc sống đau khổ như thế này nữa.
Người ta đều nói quan thanh liên cũng khó quản được việc nhà người ta, nghĩa là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, không nên tùy tiện xen vào việc nhà của người khác.
Mà hết lần này tới lần khác Cao Phong muốn xen vào.
Bởi vì đây cũng coi như là chuyện gia đình của anh mà.
Trong lòng anh vẫn luôn coi Trần Anh Thảo là mẹ của mình cho nên chuyện này cũng liên quan đến anh.
Việc nhà Trần Anh Thảo cũng có quan hệ với Cao Phong.
Người khác có thể mặc kệ nhưng chắc chắn Cao Phong phải quan tâm.
“Dì Thảo! Khi cắt đứt không sạch sẽ thì sẽ gây ra rất nhiều rối loạn đấy!”
“Bây giờ điều mà dì cần làm nhất chính là phải đưa ra sự lựa chọn của mình, dì lựa chọn ở lại chỗ này đau khổ, sau đó để lão Lâm Quân cũng đau khổ, hay là đi theo cháu và rời khỏi cái bể khổ này?”
Cao Phong đợi hai phút, nhìn Trần Anh Thảo và hỏi một cách nghiêm túc.
“Dì…”
“Dì không xứng với lão Lâm Quân.”
“Lão Lâm Quân ưu tú như vậy mà dì chỉ là một người phụ nữ đã lập gia đình mà thôi.”
Trần Anh Thảo chậm rãi thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn mái nhà, trong mắt hiện lên vẻ buồn bả và đau khổ.
Bà ấy để tay lên ngực và tự hỏi, loại đàn ông ưu tú như Lâm Vạn Quân đúng là mẫu đàn ông mà bà ấy luôn hướng tới, nhưng mấy năm nay bà ấy vẫn luôn tuân thủ đạo làm vợ một cách nghiêm ngặt, chưa bao giờ vượt qua giới hạn dù chỉ một chút.
Tuy nhiên, cái người bên cạnh bà ấy và được gọi là chồng kia lại tổn thương trái tim của bà ấy hết lần này đến lần khác.
Thậm chí ngày đó, lần đầu tiên Cao Phong đến nhà Trần Anh Thảo, ông ta còn tưởng rằng Cao Phong là thằng đàn ông nào bên ngoài mà Trần Anh Thảo tìm đến.
Mà sau khi Cao Phong cho ông ta tiền thì ông ta lập tức rời đi mà không có một chút do dự nào.
“Ai nói là dì không xứng, lão Lâm Quân sợ mình lớn tuổi hơn dì, sợ dì nhìn không thích.”
“Theo ý cháu thì hai người nên đến với nhau từ lâi rồi.”
“Còn về phần người đàn ông kia thì cháu thấy ông ta cũng không thích dì.”
“Trong mắt ông ta chỉ có tiền, vậy cháu sẽ cho ông ta tiền, một hai tỷ đồng hay bốn tỷ đồng đều được, ông ta cứ tùy ý đưa ra một con số.”
Cao Phong vung tay lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường.
Cao Phong cũng coi như hoàn toàn nhìn thấu cái người gọi là chồng của Trần Anh Thảo kia.
Đàn ông có thể không có bản lãnh, nhưng bạn vì tiền nên ngay cả vợ của mình mà cũng không cần thì người đàn ông như vậy còn có lý do gì mà phải quý trọng?
Cao Phong sẽ không giết ông ta nhưng chắc chắn cũng sẽ không để Trần Anh Thảo tiếp tục ở nơi này chịu ấm ức.
“Thằng bé ngốc, cháu nói gì vậy chứ! Sao cháu nói cứ như là định dùng tiền mua dì vậy!” Nghe anh nói vậy thì lúc đầu Trần Anh Thảo hơi sửng sốt một lát, sau đó giơ tay đánh Cao Phong một cái.
“A ha ha… Đây không phải là chuyện mà cả hai bên đều tình nguyện sao?”
“Dù sao cái người kia chỉ muốn có tiền, mà cháu chỉ muốn dẫn dì Thảo đi.”
Cao Phong nở nụ một cười, sau đó nghiêm trang trả lời bà ấy.
“Cháu thật là…” Trần Anh Thảo nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
“Thế nào rồi dì Thảo? Cháu dẫn dì trở về rồi dì và lão Lâm Quân tiếp tục nối lại duyên phận đang dang dở chứ!”
“Cháu cảm thấy hai người mới là thích hợp nhất, từ đâu đến cuối cuộc hôn nhân hiện tại của dì không hạnh phúc, cũng không phù hợp.”