Lá cờ bay phấp phới trong gió, bên trên viết hai chữ ‘Phong Mai’ to.
Hai chữ này đều có màu vàng, bên cạnh có họa tiết rồng vàng, nhìn vô cùng bắt mắt.
Đối mặt với mặt trời mọc, lá cờ tung bay trong gió, mọi người đều nhiệt huyết sôi trào.
Con tàu Cao Phong lên là con tàu lớn đi ở phía trước, không ít hơn mười lăm tàu du lịch theo sau ở hai bên.
Tạo thành một hình tam giác, không ngừng tiến về phía trước.
Lại nhìn sang hai bên, có hàng trăm chiếc mô tơ ca nô, xuống mày phun ra vô số vòi nước, kêu “ong ong” không ngừng.
Đi đầu có một hàng dái thuyền máy làm quân tiên phong.
Không nhiều không ít, vừa vặn một trăm chiếc.
Trên mặt biển lấp lánh, đoàn tàu du lịch khổng lồ tách nước, sóng vỗ sang hai bên.
Cao Phong đứng ở trên boong tàu, chắp tay mặt hướng về phía Đông.
Đội ngũ du thuyền đi ở phía sau, trên mỗi chiếc du thuyền có ít nhất mấy trăm người.
Lúc này, tâm trạng của những người này đều hưng phấn, giống như binh lính xuất chinh đánh giặc.
Không, không phải giống như, bọn họ vốn dĩ chính là binh lính xuất chinh đánh giặc.
Lúc này, hàng nghìn người lấy dây băng ra cột vào cánh tay trái to lớn của mình.
Bên trên dây băng cũng viết hai chữ ‘Phong Mai’.
Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Tầm quan trọng của trận chiến này không cần nói cũng biết!
Thắng, phồn vinh thịnh vượng!
Thua, toàn quân đều bị diệt vong.
Long Tuấn Hạo lái cano đi đầu, một tay giữ lấy tay lái cano, một tay khác thì lấy bộ đàm bên hông.
“Tông Trạch, Đại Minh, hai người cùng anh Phong nghiên cứu tác chiến, sắp tới địa điểm đầu tiên rồi.”
Sau khi Long Tuấn Hạo nói xong thì bỏ bộ đàm vào bên trái cano, tiếp tục tăng tốc đi về phía trước, giống như là mãnh hổ dũng mãnh tiến về phía trước.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh sáng chiếu lên chiếc đầu trọc của Long Tuấn Hạo khiến nó càng thêm sáng chói.
Phía bên kia bộ đàm nhận được tin xong, sau đó lại rơi vào im lặng.
Qua mấy phút, bên kia bộ đàm truyền tới tiếng của Liễu Tông Trạch.
“Anh Phong nói, tiến hành theo kế hoạch ban đầu, giữ liên lạc mọi lúc.”
“Đã rõ!”
Vẻ mặt Long Tuấn Hạo bình tĩnh, anh ta đột nhiên bẻ tay lái lái sang bên phải.
“Anh Phong, chúng ta chia ra làm bón đường, chiếm lấy bán đảo Đông Tây Nam Bắc của nhà họ Cao, sau đó đi đến tập hợp ở hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao.”
“Sau khi tập hợp xong, tất cả thành viên sẽ tấn công hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao.” Vẻ mặt Khúc Đại Minh kiên định, cất bước đi lên báo cáo tình hình.
“Được.”
Cao Phong khẽ gật đầu.
Hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng được bao quanh bởi bốn hòn đảo ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc, tạo thành một mặt trận phòng thủ vô cùng vững chãi như một chiếc thùng sắt.
Chỉ cần lớp phòng ngự bên ngoài không bị phá thì đảo trung tâm vĩnh viễn an toàn.
Cho nên hôm nay Cao Phong đánh phá thùng sắt bên ngoài trước, sau đó tiến quan đến khu vực trung tâm của nhà họ Cao.
Quá trình này rất khó khăn, nhưng anh không thể không kiên trì làm.
Có mệnh lệnh, đội ngũ du thuyền ca no to lớn chia làm bốn phương tám hướng tiến về phía trước.
Tốc độ của mỗi chiếc ca no đều rất nhanh, mỗi chiếc tàu du lịch nào cũng mớn nước.
Từng gợn sóng nước to lớn phun trào, lập tức khuấy động biển nước hỗn loạn.
Bắt đầu từ điểm dừng đầu tiên mà bọn họ đã thỏa thuận, bọn họ chia thành bốn phương tám hướng.
Nơi bọn họ tập chung là hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao.
Cao Phong vẫn đứng ở trên boong tàu như cũ, đám người Đại Minh cùng Hoàng Hạo Nam đứng ở phía sau.
Ba đội ngũ du thuyền đi về ba phía khác đều có người dẫn đầu riêng.