“Không thành thật, ông đây sẽ tiễn mấy người đi luôn.” Long Tuấn Hạo nổ súng, trên mặt mang theo một vẻ giễu cợt.
Lần giết gà dọa khỉ này vô cùng phát huy tác dụng, không còn ai dám khinh thường.
Đúng là hạng người nào cũng có cách đối phó riêng.
Mỗi khi Cao Phong gọi tên, người đó sẽ nhanh chóng bước ra ngoài, vì sợ rằng sau một giây sẽ bị Long Tuấn Hạo bắn cho mấy lỗ trên người.
Sau khi đọc xong danh sách, hơn hai trăm người đã đứng phía dưới bục.
Ai cũng tái hết mặt mày mà run rẩy.
Thật ra thì chết cũng chỉ trong chốc lát.
Nhưng quá trình chờ chết mới là đau khổ nhất.
“Chà!”
Cao Phong nhẹ nhàng đặt danh sách trong tay xuống, nhìn lại lần nữa.
Vào lúc này, tất cả những người không bị đọc tên đều thở phào một hơi.
Danh sách của Cao Phong gần như không khác gì sổ sinh tử, đến tên ai, thì người đó e rằng còn cách âm phủ không xa.
Cho nên bọn họ cũng sợ nếu bị Cao Phong hiểu lầm bọn họ cũng là người của Cao Anh Hạo thì thật sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.
Từ cổ chí kim, đã có bao nhiêu người bị chết oan, tuyệt đối không ít hơn bọn họ.
Nhìn thấy Cao Phong có được danh sách chính xác, bọn họ vô cùng vui mừng.
Cao Phong không nói lời nào, cầm danh sách, nhìn mọi người phía dưới.
Anh đã từng lập một lời thề rằng khi trở lại lần thứ ba, anh sẽ giết hết người nhà họ Cao!
Không kể nguyên nhân, không kể tình cảm.
Nhưng đến cuối cùng, Cao Phong vẫn không làm được.
Oan có đầu, nợ có chủ, không thể liên lụy đến những người vô tội.
Nói chính xác là hai trăm mười bốn người trước mặt này mới là những kẻ có tội.
Tất cả những người này đều ít nhiều liên quan trực tiếp đến những vấn đề nhắm vào anh và Tuyết Mai.
Do đó, không thể nào tha thứ được.
“Cao Anh Hạo và những thành viên trong nhánh phụ của nhà họ Cao đã phạm phải những tội ác tày trời, sử dụng âm mưu quỷ kế vọng tưởng muốn sát hại cậu Kình Thiên thuộc nhánh chính của nhà họ Cao.”
“Theo luật của nhà họ Cao, những người này sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc vĩnh viễn, trái lệnh giết không tha!” Lâm Vạn Quân cầm trong tay gia quy của nhà họ Cao mà đọc lớn.
“Rầm!”
Vẻ mặt của đám người Cao Anh Hạo trở nên trắng bệch.
“Lục Võ Lâm và những người khác, tiếp tay làm việc xấu, cũng trực tiếp tham gia vào vụ việc chống lại cậu Kình Thiên, chiếu theo quy tắc của nhà họ Cao, giết không tha!”
Từng câu từng chữ gia quy của nhà họ Cao được Lâm Vạn Quân đọc lên, sắc mặt của hai trăm mười bốn người đều tái nhợt.
Mặt họ lúc này giống như sau khi thoa mười lớp kem nền, cắt không còn một giọt máu.
Cao Phong chắp hai tay sau lưng, cầm danh sách, chậm rãi từ trên đài đi xuống.
Anh muốn tự mình thi hành gia pháp.
“Cậu Phong, có cần triệu tập những nhánh của nhà họ Cao ở những thành phố khác về không?”
Lâm Vạn Quân trầm giọng hỏi Cao Phong, dẫu sao những người đó cũng đã từng gây rắc rối cho Cao Phong.
“Những người đó sẽ tự có thành viên của Khối tập đoàn Đế Phong tới nói chuyện với bọn họ.”
Cao Phong khẽ vẫy tay, cho rằng không cần làm như vậy.
“Rõ!” Lâm Vạn Quân gật đầu đi theo Cao Phong
Dù vẫn còn nhiều người không bị gọi tên nhưng họ vẫn phải ở lại chứng kiến quá trình thi hành gia pháp này.
Hôm nay, không chỉ để quét sách tàn dư của Cao Anh Hạo, mà còn khắc sâu gia quy vào trí nhớ của mọi người.
Giết gà dọa khỉ để không ai dám tại phạm.
Cao Phong từng bước tới gần, toàn bộ hơn 200 người đều run lẩy bẩy.
Ánh mắt anh quét qua, sắc bén như kiếm, khiến bọn họ vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Cao Phong một cái.
Khi anh đứng ở trước mặt bọn họ, người phía trước không nói gì liền đã quỳ xuống tại chỗ.