Long Hạo Hiên – Binh đoàn Phong Hạo, có thể không màng cái chết đến bên cạnh anh.
Sao anh nỡ đẩy bọn họ vào hố lửa chứ?
Cho nên, ít nhất anh cũng phải nghĩ cách bù đắp khoảng cách hai trăm nghìn người này.
Trong phòng.
Sau khi anh gọi xong điện thoại trở về thì nhìn thấy Hoa Hồng.
“Tôi muốn thông qua quan hệ của đội lính đánh thuê Hoa Hồng tìm kiếm những nhóm lính đánh thuê lẻ.”
“Thù lao, tùy bọn họ báo giá.”
Anh nhìn Hoa Hồng, nói thẳng vào vấn đề.
“Những đội lính đánh thuê đó, về cơ bản đều là lính của Tây Vực.”
“Nếu anh nổ súng với Tây Vực thì bọn họ chắc chắn sẽ không đứng về phía anh.”
“Cho dù có những nhóm lính đánh thuê lẻ thật, thì anh có yên tâm để những người đó trong hàng ngũ của mình không?”
Câu nói của Hoa Hồng khiến anh câm nín.
“Không đủ người?”
Hoa Hồng thấy anh không nói gì thì chủ động hỏi một câu.
“Thứ khác tôi không dám đảm bảo.”
“Bao gồm cả tôi, tám trăm ba mươi hai thành viên của đội lính đánh thuê Hoa Hồng, toàn bộ sẵn sàng.”
Hoa Hồng đứng đó, giọng nói bình tĩnh mà kiên định.
Anh ngẩng phắt đầu nhìn Hoa Hồng, trong lòng cảm động không thôi.
“Đừng coi thường phụ nữ.”
“Các thành viên của đội lính đánh thuê Hoa Hồng, ai nấy sức chiến đấu không thường, tuy sở trường của bọn họ là ám sát.”
“Nhưng bọn họ cũng dùng được vũ khí nóng.”
Hoa Hồng nhấp miệng, giọng nói bình thản.
“Không, không cần các cô.”
“Tại sao?”
Hoa Hồng nhíu mày hỏi.
“Biết rõ là nhiệm vụ tự sát, không cần phải lôi các cô vào.”
“Nếu cô muốn cảm ơn ơn cứu mạng thì hãy ở lại bảo vệ hậu phương…”
“Nếu chúng tôi chết trận thì hãy chôn anh em chúng tôi cùng nhau.”
Anh ngồi trên ghế, mặt không đổi sắc bàn về chuyện sống chết.
Như thể, anh đã chuẩn bị tâm lí chết trận rồi.
“Anh!”
Hoa Hồng trợn trừng mắt, cô chưa từng nghĩ anh lại cố chấp đến vậy.
Đây là điều không nên có ở một người chỉ huy.
Làm việc theo cảm tính, là điều tối kị của nhà binh.
Nhưng cô biết, anh có lí do bất khả kháng.
“Đồng ý với tôi.”
Anh nhìn Hoa Hồng, trầm giọng nói.
Cô im lặng ít lâu sau đó gật đầu nói: “Được.”
“Cảm ơn.”
Anh thỏa thuận xong chuyện này, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm ít nhiều.
Đến chuyện hậu sự cũng lo xong rồi, sao anh lại không nhẹ nhõm được.
Tuyên chiến với cả Tây Vực, chính là một con đường một chiều không đường về.
Cao Phong, cũng không có ý định quay đầu.
Không tìm thấy Tuyêt Vũ thì cứ đánh đến long trời lở đất luôn đi.
“Anh còn có điều gì muốn gửi gắm không? Cứ nói ra một thể.”
Hoa Hồng nhìn Cao Phong, nhấp miệng hỏi.
Anh lắc đầu, sau đó cười tự trào nói: “Cũng không có gì.”
“Chỉ là thấy có lỗi với các cô thôi, vốn muốn giúp binh đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng lập địa bàn cho riêng mình ở Tây Vực, bây giờ xem ra là chuyện không thể rồi.”