Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía ông già hỏi: “Bác, cháu xin được hỏi họ của bác được không ạ?”
“Tôi họ Tống.”
Ông già lập tức đáp, chỉ là ánh mắt có chút kỳ quái.
Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê, bao gồm Nam Phương Minh Nguyệt trong lòng đều cảm thấy kỹ lạ như nhau.
Cao Vũ không đi hỏi về đồ cổ, mà lại hỏi họ của người ta thì có liên quan gì? “Bác Tống, bác lấy cái bát sứ này ở đâu?”
Cao Phong lại hỏi.
“Ha ha, tôi biết đó!”
Đúng lúc này, Dương Tuấn Minh lại xuất hiện lần nữa.
Sau đó không đợi ông già họ Tống lên tiếng, liên nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cái bát sứ này cũng là bảo vật gia truyền của ông già họ Tống này?”
Nghe Dương Tuấn Minh nói những lời này, những người khác đều phá lên cười rồi quây xung quanh.
“Có chuyện gì vậy?”
Cao Phong quay đầu lại hỏi.
“A, Anh Vũ, anh không biết đấy thôi, ông già họ Tống này đã đến Hội nghị thẩm định đồ cổ này được hai năm rồi, mỗi năm ông ta đều mang đến một món đồ cổ.”
“…
Môi lần mang đồ cố đến, ông ta đều nói là đồ gia truyền trong gia đình.
Nhưng khi có người mua lại, đợi đến lúc thẩm định thì lại hóa ra là hàng giả.”
“Nếu trong ba năm liên tiếp đều lấy đồ giả ra bán thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thế tham gia hội nghị thẩm định đồ cổ được nữa.
Năm nay, là cơ hội cuối cùng của ông ta.”
“Nhưng dù năm nay, ông ta đến thì chäc chắn cũng không có ai tin ông ta nữa.”
Đổng Thái Minh hạ giọng giải thích với Cao Phong.
Cao Phong gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Bác Tống, nếu thứ này đã là vật gia truyền thì tại sao bác lại muốn bán nó?”
Cao Phong khẽ cau mày hỏi.
Ông Tống im lặng hai giây rồi thở dài: “Tôi chỉ muốn lấy lại thanh danh cho những đồ vật gia truyền nhà chúng tôi.
Những thứ này chắc chắn là đồ thật.”
“Cái này là đồ vật gia truyền của gia đình tôi, truyền từ đời này qua đời khác, nhưng…
Chỉ là bọn họ không biết xem hàng!”.
Nói đến đây, ông Tống có chút kích động, thậm chí sắc mặt đỏ bừng.
“Ha ha! Chúng tôi không biết xem hàng? Kết quả do các chuyên gia của Hiệp hội đồ cổ thẩm định, cái đó có thể là giả sao?”
“Đừng nói nữa, năm ngoái tôi mua của ông ta một miếng ngọc như ý, kết quả là hàng giả.
Lúc đó, tôi đã ném xuống biển luôn rồi.”
Xung quanh vang lên tiếng cười sảng khoái, ông Tống càng xấu hổ lẩm bẩm: “Vốn dĩ là mấy người không biết xem hàng.
Nếu không phải đồ thật thì đã không truyền lại nhiều năm như vậy rôi ”
Cao Phong nhìn chăm chăm vào ông Tống, hỏi: “Bác Tống, bác muốn bán giá bao nhiêu?”
“Tôi muốn bán với giá một trăm tỷ!”
Ông Tống không biết có phải là giận cá chém thớt hay sao mà dám trực tiếp hét giá cao như vậy?
Cái giá này vừa được thốt ra, toàn bộ sảnh lớn trong nháy mắt rơi vào yên lặng giống như chết vậy.
Nhưng chỉ duy trì được năm giây đã bị tiếng cười lớn của Dương Tuấn Minh đi đầu phá vỡ, sau đó tất cả mọi người cùng cười lớn.
Ông Tống này rốt cuộc là tự cho là đúng hay là coi những người khác đều là kẻ ngốc hết rồi? Một chiếc bát sứ, trước tiên không nói nó có phải đồ dởm hay không, chỉ sợ cho dù có thật sự là đồ cổ chính phẩm của thời kỳ Đường Tống, cũng khó mà bán được với cái giá một trăm triệu chứ? Chuyện này không phải đang nói đùa thì là gì đây? Cho dù ông thật sự dám đưa ra cái giá này, nhưng lấy đâu ra người nào đồng ý mua chiếc bát sứ đã vỡ này đây? “Tôi thật sự bán chiếc bát này một trăm triệu! Mấy người muốn mua thì mua, không mua thì thôi”
Ông Tống đỏ mặt tía tai trả lời.
Không đợi mọi người cười vang lần nữa, Cao Phong trực tiếp mở miệng nói: “Được! Tôi mua!”