“Tôi trả hai trăm bốn mươi tỷ! Tôi muốn đĩa sứ men xanh hình rồng.”
“Bốn trăm tỷ! Món đó là của tôi.”
“Bốn trăm sáu mươi tỷ!”
Ngay sau khi cuộc đấu giá hai món đồ sưu tầm này vừa bắt đầu, giá cả của món đồ đã được các nhà sưu tập đồ cố đẩy cao lên gấp đôi.
Suy cho cùng, hầu hết những người đến đây tham dự đều là những người cực kỳ thích sưu tập đồ cổ.
Rất nhiều người đều đã từng dựa vào đồ cổ mà trở nên giàu có, vì vậy mà họ sẵn sàng bỏ ra số tiền khổng lồ cho những món đồ cố này.
Hơn nữa những món đồ này đều đã được Hiệp hội đồ cổ giám định qua và đảm bảo đó hoàn toàn là đồ thật, thế nên bọn họ càng dễ dàng ra giá mà không có chút lo lắng nào.
Bởi tất cả mọi người đều biết, từ trước đến nay Hiệp hội đồ cổ ở thị trấn Biển Đông vẫn luôn có một quy tắc không thay đổi.
Nếu như những món đồ cổ đã từng được bọn họ giám định qua mà sau đó lại bị phát hiện ra là đồ giả thì bọn họ sẽ đền bù lại với số tiền gấp 10 lần.
Chỉ cần có được giấy chứng nhận giám định thì cũng đồng nghĩa với việc món đồ cổ đó có một tấm thẻ bảo hiểm kép.
Cũng có nghĩa là một khi đã qua tay bọn họ thì sẽ chỉ có lãi mà không có lỗ.
Chính vì vậy, mọi người đều đang tranh nhau đấu giá, chỉ Sợ rằng sẽ có người mang món đồ có giá trị đi mất.
Cuối cùng, món đồ gốm sứ men xanh đầu tiên đã được bán với giá 560 tỷ.
Món đồ sứ thứ hai có giá hơn 1300 tỷ cũng đã được giao dịch thành công.
Chỉ với hai món đồ đó, Vũ Hoàng Lê đã có trong tay số tiền khoảng 1900 tỷ.
Rất nhiều người đều đang cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Chỉ bỏ ra mấy chục tỷ để mua đồ nhưng trong thoáng chốc đã thu lại được gần hai nghìn tỷ.
Quả thật là còn nhanh hơn cả nhặt được tiền! Nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều hiểu rằng những chuyện như thế này là rất bình thường.
Những thứ như đồ cố và đá cờ bạc có thế khiến con người ra phát tài hoặc phá sản chỉ trong một đêm.
Nói cách khác, nếu như số tiền mấy chục tỷ để mua một món đồ cổ là toàn bộ tài sản mà Vũ Hoàng Lê có, nhưng ngay sau đó ông ta lại phát hiện ra nó chỉ là một món đồ giả, vậy thì chắc chắn ông ta sẽ bị phá sản đến nhà tan cửa nát.
Vì thế những chuyện như thế này phần lớn đều dựa vào may mắn và cũng cần phải biết nắm bắt cơ hội, còn những người khác cũng chỉ có thể thâm ngưỡng mộ, ngoài ra không thể làm được gì khác.
Vũ Hoàng Lê mang về được gần hai nghìn tỷ tiền mặt, không ngừng cảm thấy xúc động.
Có một khoản tiền lớn như vậy, ông ta chắc chắn sẽ có thể mở rộng thêm Tập đoàn Vũ Nặc và Bất động sản Thịnh Thăng của ông ta.
“Cậu Vũ, tôi thật sự phục cậu sát đất!”
Vũ Hoàng Lê nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.
“Số tiền này đã đủ cho ông làm vốn chưa?”
Cao Phong mỉm cười, sau đó thấp giọng hỏi.2084659_2_25,60
“Trước mắt thì có thế đủ trong một thời gian.”
Vũ Hoàng Lê liên trả lời.
“Được rồi, đợi lát nữa tôi sẽ giúp ông kiếm thêm một chút.”
Cao Phong vuốt ve chiếc bát sứ trong tay, nói với giọng đầy tự tin.
Vũ Hoàng Lê cũng nhìn theo chiếc bát sứ trong tay của Cao Phong, trong lòng ông ta không hê có chút cảm giác hoài nghi nào, trái lại vô cùng tin tưởng anh.
Lúc này, dựa vào sự am hiểu về đồ cổ của mình, Cao Phong đã thực sự chinh phục được tất cả mọi người.
Có lẽ hiện giờ Cao Phong có chỉ vào một hòn đá và nói nó chính là một viên ngọc quý thì chắc chắn vẫn sẽ có rất nhiều người tranh nhau đến đấu giá.
Đây chính là sức mạnh của uy quyên! Chắc chắn sau đêm nay sẽ có rất nhiều nhà sưu tầm đồ cổ ở thị trấn Biển Đông đều khác ghi trong lòng cái tên Cao Vũ này.
Nếu như có thể kết thân với cái người tên là Cao Vũ này, sau này còn phải sợ sẽ mua phải đồ giả sao? Rất nhanh sau đó, những người tham dự ở đây đều tự mình mang những món đồ của mình đi giám định lại một lần.
Cũng có những người mang suy nghĩ tiền tài thì không nên để lộ ra ngoài nên lựa chọn không giám định.
Dù sao thì mỗi người mỗi khác, suy nghĩ và quan điểm của từng người không giống nhau, đây là điều không thể ép buộc được.