“Chúng ta đừng nói ở đây, chúng ta đi nên núi trước đi!”
Cao Phong xua tay một cái, sau đó đi lên núi với Kim Ngọc Hải và đỡ bà cụ Kim nữa.
“Cả nhà cậu Phong được đoàn tụ, chuyện này đúng là chuyện vui!” Trong lòng Lâm Vạn Quân rất vui vẻ và yên tâm, sau đó ông ta lặng lẽ xoay người, dẫn mọi người rời đi.
…
Biệt thự trên đỉnh núi.
Cao Tử Hàn và mẹ cô Trần Vân Lan đang ngồi ở trong phòng khách nặn bột mì.
Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn giống như ba đứa trẻ con vậy, mỗi người cầm một cục bột nhỏ trên tay và mở đôi mắt to tròn nhìn nhau.
Chiếc đĩa trên mặt bàn vẫn còn sót lại một số thứ màu đen, người khác không thể phân biệt được thứ đó là thứ gì.
“Các con làm sao có thể vừa dùng bột để làm bánh? Bột nở, bột bánh, trứng lỏng và sứa đều không thể thiếu.”
Trần Vân Lan tự nhiên cười một tiếng, rồi thêm sữa vào bột.
Ba con mèo nhỏ Kim Tuyết Mai kiên quyết muốn tự mình làm bánh nhưng kết quả bánh lại biến thành những viên màu đen khiến cho Trần Vân Lan dở khóc dở cười.
Mặt của Cao Tử Hàn đỏ lên, hai ngón tay nhỏ bé của cô đụng vào nhau, cô miễn cưỡng giải thích: “Không phải, con sợ những thứ đó không tốt với em bé đang ở trong bụng chị Tuyết Mai?”
Kim Tuyết Mai cười nhẹ một tiếng, cô giơ cái bụng hơi phồng của mình lên, trong tay cô ôm khuôn mặt của một người đàn ông trông rất đẹp trai.
“Ài, con lại ngụy biện rồi. Những thứ này được chọn cẩn thận để có màu xanh và nó được bảo quản kỹ lưỡng trước khi đến núi Bồng Thiên, con đang nói điều đó!”
Trần Vân Lan búng nhẹ một cái lên trán Cao Tử Hàn, bà ấy không biết nói gì nữa.
“Ha ha.” Cao Tử Hàn cười hai tiếng, sau đó cô nhìn bánh mì nướng trên đĩa, vội vàng nói: “Chị Tuyết Mai, chị Vũ Kiên, nhanh lên, nhanh nhéo nó thành một con thỏ cọn đi, em đi mở lò nướng!”
Cao Tử Hàn vừa nói vừa đứng lên.
“Vui vẻ như vậy?”
Bỗng nhiên bên ngoài của truyền đến một giọng nói, khiến cho mọi người trong nhà sửng sốt một chút.
Nói cho cùng tầng cao nhất của khu biệt thự cao cấp Bông Thiên này ngoại trừ Lâm Vạn Quân tự đưa đồ ăn hàng ngày đến đây thì rất ít người lên được.
“Hình như giống giọng nói của cha? Cha!”
Kim Vũ Kiên vội vàng đứng dậy chạy về phía cửa gọi một tiếng.
Sau đó cô ta lại vội vàng xoay người lại nhẹ nhàng đỡ Kim Tuyết Mai lên.
“Chị không yếu đuối như vậy đâu, em đừng lo quá.” Kim Tuyết Mai không biết làm sao cười một tiếng, sau đó cô cũng đi về phía cửa.
Bây giờ Kim Ngọc Hải và bà cụ Kim đứng ngoài cửa đều nở nụ cười.
“Cha, bà nội, hai người đến rồi, mọi người nhanh đi vào phòng đi, chúng con đang nướng bánh mì này.” Kim Vũ Kiên vội vàng chào hỏi.
“Không nên hoảng sợ, mấy đứa xem, ai về này?” Kim Ngọc Hải xua tay cười khẽ, sau đó ông đứng sang bên cạnh.
Cao Phong đang mỉm cười chậm rãi từ phía xa đi đến đây.
Rồi anh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nụ cười trên mặt Kim Tuyết Mai và mọi người xung quanh đột nhiên biến mất, sau đó đôi mắt bọn họ trở lên đờ đẫn.
“Oa! Không phải em đang nằm mơ đó chứ!” Cao Tử Hàn trợn to hai mắt.
Kim Tuyết Mai cũng vội vàng dụi mắt một cái, kể cả bột mì dính trên mặt cô cũng không thèm để ý mà nhìn về phía Cao Phong.
“Xin lỗi, anh về trễ!”
Cao Phong cười khẽ, sau đó bước về phía mấy cô.
“Cao Phong!”
Đột nhiên vành mắt của Kim Tuyết Mai ươn ướt, cô bước thật nhanh tới và lao vào lồng ngực của Cao Phong.
“Anh Kình Thiên!”
“Anh rể!”
Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn cũng chạy tới đứng quanh hai người họ. Hai cô gái cũng không cảm thấy lúng túng vì mình là kẻ kì đà cản mũi.