“Tôi có biết một chút về chuyên ngành của những tay đua xe, bọn họ phải trải qua huấn luyện năm năm, có khi còn có thể cũng không bằng Cao Vũ.”
Dương Tuấn Minh càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy có gì đó không bình thường.
Chẳng lẽ Cao Vũ này, có thể nào chính là một thiên tài đua xe hay không? “Quản anh ta là ai làm gì chứ, anh Minh à, cái loại dân bụi đời không có một chút bối cảnh nào như anh ta, anh chỉ cần nói một câu, tôi có thể lập tức dẫn người đi phế anh ta.”
Gã thanh niên thấy Dương Tuấn Minh cẩn thận như vậy, gã ta cảm thấy Dương Tuấn Minh hơi chuyện bé xé ra to.
Dương Tuấn Minh suy nghĩ một lúc, sau đó anh ta vẫn xua tay nói: “Tạm thời thì không cần đâu!”
“Anh ta chỉ là một tên mồ côi ăn hại thôi, sẽ không phát sinh ảnh hưởng gì đối với tôi đâu.”
“Tính cách của Nam Phương Minh Nguyệt kiêu ngạo như vậy, cô ta tuyệt đối cũng sẽ không bỏ ra nhiều tâm tư ở trên người anh ta đâu.”
“Cho nên, tôi hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian di đối phó với anh ta.”
“Cứ trông cho kỹ trước rồi hẵng nói sau! Nếu như không tạo thành ảnh hưởng tới kế hoạch của tôi thì cứ để anh ta sống lâu thêm một đoạn thời gian nữa đi.”
Dương Tuấn Minh suy nghĩ một chút rồi chốt.
Với tư cách là cậu cả của Xí nghiệp Dương Hoành ở Biển Đông, Dương Tuấn Minh đương nhiên cũng sẽ có thói kiêu ngạo của riêng mình.
Cao Vũ ở trong mắt của anh ta, chẳng qua chỉ là một tên mồ côi bụi đời, mãi mãi không thể ngang hàng với thân phận của anh ta.
Bảo anh ta tự hạ bậc mình xuống đi đối phó với Cao Vũ, chỉ lại khiến cho anh ta cảm thấy giá trị con người mình bị rớt giá.
“Vâng anh Minh, tôi đã hiểu ạ.”
Gã thanh niên gật gật đầu, sau đó vội vàng rời khỏi phòng cùng với người thanh niên kế bên.
Dương Tuấn Minh cười “Haha”, rồi anh ta quay đầu lại nhìn về phía hai cô nàng.
Chuyện bao phủ trong lòng anh ta đã được tháo gỡ, lúc này tâm trạng của anh ta vô cùng tốt đẹp.
Việc Cao Vũ là một tên mồ côi, đã bị anh ta vứt lên tới chín tầng mây rồi.
“Hà hà…”
Trong mắt Dương Tuấn Minh mang theo ánh sáng không đàng hoàng, cất bước tới chỗ hai cô nàng.2069254_2_25,60 “Anh Minh, anh…”
“Bốp!”
Không đợi cô nàng nói xong, Dương Tuấn Minh liền vỗ một cái lên mông của cô nàng.
Sức lực của cái vỗ mông này rất lớn, khiến cho cô nàng kia đau đến nhíu mày, nhưng cô ta cũng không dám nói gì.
Dương Tuấn Minh cứ cười “Hà hà”
không ngừng, anh ta yêu thích loại cách thức thô bạo này, sau đó cũng không chút do dự mà nhào tới.
Chỉ một thoáng sau, trong phòng phát ra tiếng “Điện chớp như sấm sét”.
Cùng lúc đó, dòng họ Nam Phương.
Làm nên Thị trấn Biển Đông ở phía Nam như bây giờ, tình hình bên trong dòng họ lâu đời này cũng vô cùng phong phú.
Nơi ở của dòng họ Nam Phương, đương nhiên cũng chiếm giữ ưu thế về địa lý, điều kiện cũng được ông trời ưu ái.
Không những có giao thông tiện lợi, mà cảnh vật xung quanh cũng lại khiến người ta vui vẻ vô cùng.
Mà các tiểu khu xung quanh bên trong cách dòng họ Nam Phương hai ki lô mét, cũng chính là nhà riêng của Nam Phương Minh Nguyệt.
Lúc này, trong phòng khách, Nam Phương Minh Nguyệt đang ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên.
Mặt mày của người đàn ông trung niên đường đường chính chính, các đường nét trên gương mặt rất rõ ràng, thoạt nhìn cảm thấy là người nói cười rất cẩn trọng.
Người này là con trưởng của dòng họ Nam Phương, Nam Phương An Khang, cũng là cha của Nam Phương Minh Nguyệt.
Ông cụ dòng họ Nam Phương còn đang sống, cho nên Nam Phương An Khang cũng chưa được truyền vị trí chủ nhân cho.
Chẳng qua là Nam Phương An Khang này là con trai trưởng, rất có thể sẽ trở thành vị chủ nhân tiếp theo của dòng họ Nam Phương.
“Cha, tình hình chính là như vậy đấy.”
Nam Phương Minh Nguyệt nói một mạch hết một đống chuyện, lúc này cô ta mới câm lấy nước trà ở trên mặt bàn, mạnh mẽ uống một ngụm lớn.