“Được!”
Cao Phong đặt ly rượu xuống, ôm chiến đao sắc bén, xoay người rời đi..
Chú Lý đứng tại chỗ nhìn Cao Phong rời đi, hai mắt trợn tròn.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy dường như cất giấu rất nhiều bí mật.
Cao Phong lái xe trở lại núi Bồng Thiên.
Trên đường đi tốc độ xe không nhanh, cửa sổ mở ra, quan sát phong cảnh bên ngoài.
Sau khi đi ra khỏi nơi hẻo lánh của chú Lý, anh đi vào những con đường nhộn nhịp của thành phố Hà Nội.
Anh dường như cố ý đi đến những nơi này, cảm nhận sự ồn ào của cuộc sống.
Chỉ như vậy anh mới cảm thấy rằng mình vẫn còn sống.
Xe ô tô cứ lao về phía trước, hai bên đường ngày càng có nhiều người đi bộ và xe cộ.
Cao Phong đi chậm lại một chút, nhìn cảnh vật xung quanh trên đường đi.
“Tin! Tin! Tin!”
Cao Phong chạy chậm lại, không ít người liên tục bấm còi thúc giục.
Một số người thậm chí còn kéo cửa xe xuống, chỉ vào xe của Cao Phong, mắng anh.
Cao Phong làm như không nghe thấy, từ từ chạy xe vào lề đường nhường đường cho xe phía sau.
Nếu là trước kia, có thể anh sẽ ra khỏi xe để cho những người này xem ai mới là người tai to mặt lớn.
Nhưng với tâm cảnh bây giờ của anh, anh sẽ không bao giờ lãng phí thời gian cho những việc như vậy nữa.
“Mẹ nó! Lái xe lằng nhà lằng nhằng, tránh ra!”
Hết xe này đến xe khác lướt qua Cao Phong, trước khi rời đi còn chửi bới.
Cao Phong lắc đầu cười thầm, không chút nào tức giận, vẫn chậm rãi lái xe.
Trên đường phố vào ban đêm có rất nhiều xe.
Bây giờ Cao Phong lái xe quá chậm rất dễ gây ra ùn tắc.
Cao Phong đã lái xe đi về phía ngoài cùng bên phải, mười mấy chiếc xe phía sau vẫn bóp còi inh ỏi.
Vô số người bóp còi điên cuồng, hò hét chửi bới.
Cao Phong kéo cửa kính xe xuống, nhìn thấy một gian cửa hàng quen thuộc.
Công ty quảng cáo Galaxy!
Đây là trụ sở của công ty quảng cáo Galaxy!
Lý Anh Quân đã từng được anh sắp xếp ở đây, thực hiện vô số kế hoạch quảng cáo Galaxy.
Có thể nói, nơi này là nơi bắt đầu của Cao Phong.
Nó thậm chí còn quan trọng hơn bất động sản Phong Mai.
Chỉ là, lúc này cảnh còn người mất, bảng hiệu cũng mờ tối.
Nó có vẻ lạc nhịp với các mặt tiền cửa hàng được chiếu sáng xung quanh.
“Vụt!”
Vô số ký ức hiện lên trong đầu Cao Phong, anh nhìn xuyên qua cửa kính xe.
Các phương tiện phía sau bị tắc nghẽn nhiều hơn, mọi người đều trở nên cáu kỉnh hơn.
“Mẹ nó! Bị ngu rồi à, con mẹ nó mày có đi không vậy!”
Trong tích tắc, bảy tám chiếc xe mở cửa, vài người bước xuống từ trên xe.
Một vài thanh niên trực tiếp mở cốp lấy cây gậy sắt rồi bước tới.
Hơn chục người vừa chửi bới vừa đi về phía xe của Cao Phong.
Cao Phong ở trong xe hoàn toàn không để ý tới tình huống bên ngoài, châm một điếu thuốc rồi đẩy cửa xuống xe.
“Mẹ kiếp! Mẹ nó thằng đó còn dám xuống? Đánh nó!”
Nghe thấy tiếng nói phía sau, Cao Phong khẽ nhíu mày, quay lại nhìn về phía đám người.
“Mày con mẹ nó …”
Khoảnh khắc một thanh niên nhìn thấy Cao Phong, lời nguyền rủa trong miệng đột ngột dừng lại.
“Con mẹ nó, tôi cái gì?”
Cao Phong khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
“Mẹ nó, anh cưỡi ngựa phô trương phong thái, một tay che bốn biển.”
Người thanh niên hít sâu một hơi, sau đó hát lớn lời bài hát.