Anh… Anh chính là người thống trị cả Tây Vực này! Nơi đây đều là của anh, không hề có một chút đùa giỡn nào.
Hai chiếc xe thông s hết tiếng “Anh Phong” này đến “Anh Phong” khác vô cùng cung kính cũng làm cho Trần Anh Thảo ngạc nhiên và hoảng sợ, đến phía sau đã tê dại.
Cuối cùng trong lòng bà ấy cũng tiếp nhận chuyện này.
Cao Phong thật sự là người cầm quyền ở Tây Vực này!
Khối tập đoàn Phong Hạo nổi tiếng nơi biên giới kia cũng chính là thế lực của anh!
Trần Anh Thảo rất khó tưởng tượng, Cao Phong ở trong sân nhỏ của nhà bà ấy, ăn mì với bà ấy thế mà lại là ông vua không ngai của Tây Vực.
Mỗi một tấc đất ở Tây Vực đều trải rộng thủ hạ của anh.
Điều này khủng bố như mức nào chứ!
Toàn bộ quá trình đầu Trần Anh Thảo đều ong ong, bà ấy đã gặp trúng người nào đây!
Thẳng đến khi Cao Phong đưa Trần Anh Thảo vào trung tâm nơi đóng quân thì ánh mắt của Trần Anh Thảo vẫn si ngốc giống như vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Dì Thảo! Chúng ta tới rồi.”
Cao Phong nhẹ nhàng nở nụ cười rồi sau đó tự mình đi xuống mở cửa cho Trần Anh Thảo.
“Được rồi! Được rồi!”
Trần Anh Thảo hơi sửng sốt một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cất bước xuống xe.
“Anh Phong!”
Nhưng bà ấy vừa mới bước xuống xe thì trước mặt truyền đến tiếng hò hét rung trời làm bà ấy hoảng sợ đến mức suýt chút nữa ngồi xổm xuống đất.
Chỉ thấy trên mảnh đất trống trước mặt có ít nhất hai mươi ngàn người, tất cả bọn họ đều cung kính chào hỏi Cao Phong.
Nhìn vô số chiến sĩ đông nghìn nghịt không thấy tận cùng kia, Trần Anh Thảo hoàn toàn sững sờ.
“Khó trách… Khó trách cái tên đại ca Mạc Nhĩ kia lại sợ cháu như vậy…”
“Trời ơi, trời ơi!”
Trần Anh Thảo lẩm bẩm, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
“Cho nên ông ta mới có thể còn sống.”
Cao Phong nở nụ cười, nắm lấy tay Trần Anh Thảo và đi về phía trước.
“Anh Phong!” Long Tuấn Hạo bước tới, tuy là vết thương trên đùi còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng anh ta cũng không muốn nằm trên giường.
“Ừ! Tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là… Mẹ của tôi!”
Cao Phong mỉm cười và nói với Long Tuấn Hạo.
“Ôi chao! Tôi biết rồi! Con chào mẹ!”
Long Tuấn Hạo không nói hai lời mà hô lên một tiếng với Trần Anh Thảo.
Nhìn vẻ mặt kích động của anh ta thì cứ như anh ta vừa tìm được mẹ ruột đã thất lạc nhiều năm vậy.
“Ha ha ha…”
Mấy người Hoa Hồng ở phía sau không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Cười cái gì mà cười? Mẹ của anh Phong thì cũng chính là mẹ của tôi!”
Long Tuấn Hạo nói một cách nghiêm trang.
Mà nhịp tim của Trần Anh Thảo thì không ngừng tăng nhanh, vậy mà Cao Phong lại giới thiệu về bà ấy như vậy!
Điều này thật sự làm cho bà ấy cảm thấy kích động mà lại xấu hổ muốn tìm một kẽ hở nào để chui vào.
Cao Phong là người thống trị cả Tây Vực mà bà ấy chỉ là một người phụ nữ nông thôn.
Chỉ là hai mươi năm trước từng có một chút xíu duyên phận với Cao Phong cho nên bây giờ đã nhận được báo đáp như vậy, điều này làm cho Trần Anh Thảo rất xấu hổ.
“Dì đừng suy nghĩ nhiều, năm đó không có ơn nghĩa của dì thì nói không chừng sẽ không có Cao Phong của hiện tại.”
“Trong lòng con, sinh ra là công ơn, nuôi dưỡng cũng là công ơn.”
“Cho nên mẹ xứng đáng với một tiếng mẹ này.”
Cao Phong quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trần Anh Thảo nghe Cao Phong nói như vậy, rốt cục dần dần dỡ bỏ gánh nặng tâm lý.
“Dì Thảo.”