“Em không thể tìm thấy anh, cũng không thể ngồi ở ghế phó lái của anh, nhìn anh nghiêm túc thả trôi xe, rồi lại nhìn anh đánh bại vô số chiếc xe khác…”
Nam Phương Minh Nguyệt tự lẩm bẩm một mình, đưa tay ra kéo kéo mấy sợi tóc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cô đơn.
Cô ta cũng đã nghe nói về chuyện ở thủ đô.
Lúc đầu, cô ta chỉ biết khi Cao Phong triệu tập mọi người của Biển Đông.
Tuy nhiên, cô ta thực sự không muốn tham dự đám cưới của Cao Phong và Kim Tuyết Mai.
Mãi về sau, cô ta mới biết Cao Phong dẫn người vào thủ đô để đại sát.
Lý do vẫn là vì Kim Tuyết Mai.
“Nếu biết anh cần người giúp đỡ, em nhất định sẽ tới…”
Nam Phương Minh Nguyệt mím miệng khẽ thở dài, trong mắt như chứa hàng ngàn ánh sao cô đơn.
Một thành phố ở nước ngoài.
Mai Quỳnh Như đi ra ngoài thư giãn, đang cùng một cô gái ngồi trong nhà hàng cơm Tây nói chuyện.
“Quỳnh Như à, mình không tin.”
“Mình không tin trên đời lại có một người đàn ông ưu tú như vậy.”
Cô gái tóc vàng, mắt xanh kia nói với vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Lúc đầu mình cũng không tin.”
“Nhưng anh ấy giống như một anh hùng có một không hai, mặc áo giáp vàng, đầu đội trời chân đạp đất…”
“Mạnh mẽ xuất hiện trước mắt mình, và đè bẹp tất cả những nhân vật lớn ở Đà Nẵng.”
“Nhưng anh ấy cũng không phải của mình…”
Mai Quỳnh Như cầm trên tay một con dao và nĩa, nói với vẻ mặt cô đơn.
“Mình phải nắm bắt cơ hội, phải gặp được người đàn ông mà cậu đang nói đến.”
“Không ngờ đàn ông Việt Nam lại có khí phách như vậy?”
“Khi mình du học ở Đà Nẵng, mình thật sự không hề phát hiện ra đó.”
Cô gái tóc vàng cũng bày ra một ánh mắt mong đợi.
“Cậu sẽ không muốn nhìn thấy anh ấy, bởi vì bất kỳ cô gái nào đã tiếp xúc với anh ấy đều không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh ấy đâu.”
“Cuối cùng thì cũng chỉ có tự mình thất vọng mà thôi.”
Mai Quỳnh Như chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Cuối cùng thì màn đêm cũng đã tới.
Thời gian trong ngày kết thúc, tất cả lại bắt đầu chìm vào bóng tối.
Trên thực tế, nó cũng tượng trưng cho việc sắp xuất hiện của bình minh.
Ngày hôm sau.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Đó là một ngày nắng hiếm hoi.
Không có mây và không khí cực kỳ trong lành.
Điều này thực sự cực kỳ hiếm thấy đối với thủ đô.
Ngày thường, nơi đây hầu như bị bao phủ bởi sương khói, hiếm khi nắng chói chang và không một gợn mây như thế này.
Sau khi khối tập đoàn Đế Phong, cũng như các lực lượng ở thành phố Biển Đông xác định rằng Cao Phong không có gì nghiêm trọng, tất cả đều vội vàng trở về trong đêm.
Suy cho cùng, họ không phải là những kẻ rảnh rỗi, mỗi người đều có những việc quan trọng cần phải làm.
Bao gồm cả các chiến binh Phong Hạo, Long Tuấn Hạo cũng đã để họ trở lại Đà Nẵng.
Dù sao thì nếu một nhóm lực lượng vũ trang lớn như vậy cố thủ ở thủ đô, nhất định là sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Cuối cùng, ngoài những thành viên của khối liên minh Thương mại Kiên Thành của thủ đô, chỉ có Long Tuấn Hạo và những thành viên cốt cán khác ở bên cạnh Cao Phong, đợi Cao Phong tỉnh lại.
Và mô hình của thủ đô một lần nữa đã trải qua một cuộc cải tổ toàn diện.
Lúc đầu ở thủ đô, ngoài những khối liên minh thương mại và các thế lực khác, bốn gia tộc nhỏ là thế lực hàng đầu, vị trí đỉnh cao chính là ba thế lực đứng đầu Diệp Đặng Phạm.
Tuy nhiên, sau trận chiến ngày hôm qua, nhà họ Đặng ở thủ đô đã hoàn toàn bị gạch tên khỏi thủ đô.
Khi nhà họ Đặng đã không còn ai, trang viên của họ Đặng hoàn toàn bị bỏ hoang.