Chương 1000 Không Cần Biết Quan Điểm Ra Sao, Chỉ Cần Đó Là Em
"Bao lâu nữa thì ăn được?" Hạng Thịnh Duật chuyển sang chủ đề khác.
"Mười phút nữa." Mục Uyển trả lời.
Anh ta không nói gì chỉ quay lưng đi ra ngoài.
Mục Uyển thở phào nhẹ nhõm, thật ra chân của cô đã mềm nhũn, tì lên mặt sàn để nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cô nghỉ ngơi khoảng mười phút lại tiếp tục nấu cơm.
Mười phút sau, cô bước ra, Hạng Thịnh Duật đang ngồi trên ghế sa lon, tay cầm di động cúi đầu xem tin tức.
"Ăn cơm." Mục Uyển gọi anh ta.
Hắc Muội vội vã mang rượu vào, xem ra bầu khống khí giữa hai người bọn họ không còn căng thẳng như lúc trước nữa.
Cô ấy không muốn ăn cơm cùng Hạng Thịnh Duật cho lắm, trong lòng cảm thấy khó chịu nên không chào hỏi Hạng Thịnh Duật đã chui vào bếp: “Phu nhân, không sao chứ?"
Mục Uyển gật đầu, dặn dò: "Lát nữa em cứ đợi chị trong bếp, chị có chút chuyện muốn nói với anh ta."
Hắc Muội cầu còn không được: “Nếu như anh ta muốn đánh phu nhân thì chỉ cần phu nhân gọi Hắc Muội một tiếng, em sẽ lập tức xông ra."
Mục Uyển mỉm cười: “Được."
"Để em giúp chị bưng thức ăn ra ngoài." Hắc Muội nói xong liền giúp Mục Uyển bưng nồi thịt kho tàu trên bếp xuống.
Mục Uyển cũng chặt gà hầm rượu mang ra.
Hạng Thịnh Duật đi tới, nhìn lướt qua mặt bàn: “Nhìn sơ qua thì cũng không đến nỗi nào, hình như tôi chưa từng ăn cơm em nấu thì phải."
"Tôi có hạ độc vào đó rồi.” Mục Uyển nói để thăm dò.
Hạng Thịnh Duật kéo ghế ra, ngồi xuống, rồi cười khẩy nhìn Mục Uyển, ánh mắt tự tin, đầy ngụ ý như thể đã nhìn thấu mục đích của cô khi nói câu đó.
Mục Uyển không đối diện cùng anh ta quá lâu, cô liếc mắt sang hướng khác rồi quay vào bếp.
"Phu nhân, chúng ta hạ độc vào đó rồi sao?" Hắc Muội có linh cảm.
Mục Uyển thật sự đang do dự, có lẽ, thử một chút cũng được: “Trong nhà có thuốc mê không?"
Hắc Muội lắc đầu: “Lần sau em sẽ chuẩn bị một ít, lần này hơi vội.
Mục Uyển gật đầu.
"Phu nhân, em đi mua một ít thuốc chuột nhé." Hắc Muội nói thầm.
"Thuốc diệt chuột không thể giết được anh ta, mà ngược lại anh ta còn có thể khiến em chết không có chỗ chôn đấy, trước tiên cứ cho thuốc mê vào thử xem.” Mục Uyển nói xong bưng bắp cải xào ra thì thấy Hạng Thịnh Duật đang nhìn ngắm một thiết bị gì đó.
Cô ngạc nhiên đi tới: “Đây là cái gì?"
Hạng Thịnh Duật đặt thiết bị lên bàn nói: "Nhóm nghiên cứu của tôi vừa mới thiết kế ra nó, nói một cách đơn giản thì có thể biết được thành phần của vật thể, nhỏ gọn nên mang theo người cũng tiện, vừa hay có em nhắc nhở nên tôi có thể kiểm tra thử xem cô có hạ độc vào hay không?”
Mục Uyển: "..."
Cô cau mày, ngồi ở phía đối diện với anh ta: “Anh nghi ngờ tôi hạ độc vào đồ ăn?"
"Em, hạ độc? Đây không phải là sở trường của em sao?" Hạng Thịnh Duật cười khẩy rồi khẳng định: “Thế nào? Nôn nóng quá nên quên mất hả?"
Anh gắp một miếng gà hầm rượu, cắn một miếng: “Không ngon gì cả!"
Mục Uyển lườm anh: “Không thích ăn thì sau này đừng ăn nữa, vốn dĩ tôi lén lút đến đây nấu cơm cho anh ăn cũng rất phí thời gian, nếu bị bạn gái anh biết được thì nhất định sẽ làm khó làm dễ tôi.”
"Ha." Hạng Thịnh Duật khẽ cười một tiếng."Với tôi mà nói, ngon quá cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, vì không còn ăn được nữa sẽ nhớ nhung, để rồi bị ám ảnh, ăn dở mới dễ quên được.”
Mục Uyển không hiểu những lời mà anh nói có ý gì, cô mở chai rượu vang: “Bên cạnh anh đều là người thông minh nhỉ, nếu không nói chuyện theo kiểu của anh sẽ chẳng có ai hiểu được."
"Cho nên, tôi luôn luôn cô độc." Hạng Thịnh Duật nói một câu đầy ngụ ý rồi liếc nhìn chai rượu vang trên tay cô.
Mục Uyển sức yếu nên không thể cắm mũi nhọn của đồ khui rượu vào nút bấc, thử rất nhiều lần vẫn không thể mở được chai rượu vang ra.
Cô nhớ lúc trước, chai rượu vang này mở rất dễ, lần này tại sao lại khó như vậy chứ.
Hạng Thịnh Duật cầm lấy cái chai, mở ra một cách dễ dàng rồi rót cho cô nửa ly rượu sau đó lại rót cho mình hơn nửa ly.
Mục Uyển uống một hớp nhỏ, không ngon gì cả, chua chua chát chát, rất khó uống, hình như không giống với thứ cô từng uống trước kia.
Cô nhìn chai rượu, là rượu vang.
Hạng Thịnh Duật cũng nhấp một hớp nhỏ rồi đặt ly rượu sang một bên, hỏi: "EM mua chai rượu này ở đâu vậy?"
"Vừa bảo Hắc Muội đi ra ngoài mua, anh không nghe thấy sao?” Mục Uyển trả lời.
"Tối nay tôi sẽ sai người đưa sang một ít rượu vang, thứ này của em dở quá." Hạng Thịnh Duật không khách khí đáp lại.
Cô không am hiểu về rượu vang, rượu cô từng uống đều do Hình Thiên chuẩn bị.
Nhưng có thể nhận ra loại nào ngon còn loại nào không ngon.
"Hạng Thịnh Duật, có một chuyện.” Mục Uyển muốn nói lại thôi.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, chờ đợi.
"Bạn gái của anh kêu tôi phụ trách cuộc thi đầu bếp, nhưng lại không đưa cho tôi danh sách đầu bếp, nhà hàng Thiên Hương Khấu chúng ta ăn lần trước là của anh phải không, tôi nghe bọn họ nói đầu bếp giỏi nhất đang ở trong nhà hàng của anh, có thể để bọn họ tham gia cuộc thi được không? Cuộc thi lần này sẽ được phát trên ti vi, sẽ có ích cho danh tiếng của nhà hàng các anh.” Mục Uyển thương lượng.
"Cô ta bảo em phụ trách sao?" Hạng Thịnh Duật cười khẩy rồi cầm ly rượu lên theo thói quen, nhưng chợt nhớ rượu này dở nên lại đặt ly xuống.
Mục Uyển nhìn biểu cảm của anh như thể biết gì đó liền nghi ngờ hỏi: "Anh có đề nghị hay ý kiến gì thì có thể nói cho tôi được không?"
Hạng Thịnh Duật chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ ung dung, uể oải nói: “Nếu tôi đoán không lầm, lần này, em sẽ chẳng tìm được đầu bếp nào đâu, dù có tìm được thì cũng sẽ chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi.”
Chuyện này cô cũng đoán được khi nhận nhiệm vụ.
Nhưng cho dù đoán được thì cô cũng muốn cố gắng thử xem, càng gặp phải khó khăn thì càng phải giải quyết.
"Cho nên, anh không thể cho tôi mượn đầu bếp của mình." Mục Uyển nói xong liền uống cạn ly rượu.
"Nói một cách chính xác thì hôm qua, cô ấy đã chọn xong những đầu bếp của tôi rồi, họ là năm đầu bếp đứng đầu. Cô ấy sẽ khiến em làm hỏng mọi chuyện, nhưng sẽ không phá hỏng chuyện của mình đâu. Dù sao thì cuộc thi cũng là do cô ta phụ trách mà.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì thấy cô đã nâng ly uống cạn nên cũng nâng ly lên uống một ngụm, cảm thấy hình như không còn dở như lần đầu tiên uống nữa.
"A." Mục Uyển nở nụ cười: “Không chỉ không hỏng chuyện mà cô ta còn có thể xuất hiện như một đấng cứu thế để cứu vớt tôi, để người khác biết sự cách biệt giữa cô ta và tôi, dùng tôi làm bàn đạp để một bước lên mây, mưu kế này của cô ta rất thích hợp để làm bạn gái của anh, anh đúng là có mắt nhìn người."
Hạng Thịnh Duật xoay xoay ly rượu vang trong tay: “Còn nhớ bài luận văn mà cô được khen khi còn học trung học không? Nhưng cũng chính vì bài luận văn đó mà cô bị ông nội phạt quỳ một đêm."
Hình như là có chuyện như vậy thật.
Cô bị phạt quỳ không phải vì chuyện bài luận văn mà là vì nội dung của nó, cô và Hạng Thịnh Duật đã cãi nhau.
Cô đã đưa ra nhiều ví dụ khác nhau để chứng minh tính đúng đắn của bài luận văn mà cô viết, nhưng đã sớm bị kế hoạch của Hạng Thịnh Duật chứng minh trong bài viết có những ý kiến cực đoan, cô không nhớ nó là gì nhưng chính vì luận cứ đó mà cô bị ông ngoại cũng chính là ông nội của Hạng Thịnh Duật phạt quỳ.