Chương 1393: Tình Yêu, Như Mộng Như Ảo
CHƯƠNG 1393: TÌNH YÊU, NHƯ MỘNG NHƯ ẢO
“Phu nhân.” Lã Bá Vĩ gọi, đi về phía Mục Uyển, rất có ý tứ bảo vệ Mục Uyển.
Mục Uyển nhìn thấy Lã Bá Vĩ quay lại rồi, trong tay còn mang theo rất nhiều chậu cây, ánh mắt tiếp tục đặt trên người Hạng Tuyết Vy: “Câu hỏi của con đối với mẹ cũng không có gì để nói, hiện tại con đã bắt đầu bận rồi, bây giờ mẹ đã có thể đi rồi.”
Hạng Tuyết Vy giơ tay muốn tát vào mặt Mục Uyển một cái.
Bà ta rất ghét thái độ xa cách này của Mục Uyển, giống như biểu lộ mình hơn người khác một bậc.
Mục Uyển lùi về sau một bước, ánh mắt càng thêm lạnh lùng liếc nhìn Hạng Tuyết Vy: “Chỉ sợ bây giờ mẹ cũng không có quyền đánh con, Hạng nữ sĩ.”
“Bây giờ thái độ của con đối với mẹ là gì, vì là Lan Ninh phu nhân và là con gái của Hoa Cẩm Vinh, con đã bắt đầu xem thường người khác rồi à? Quả thật khiến mẹ chết cười.” Hạng Tuyết Vy nắm chặt bàn tay, gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Tâm trạng hôm nay cực kỳ không tốt, một chút cũng không thoải mái, máu trong cơ thể đều sôi trào, chạy thẳng lên đến đỉnh đầu, sự tức giận cũng đang ở giới hạn bộc phát.
“Khi con vẫn chưa biết thân phận của mình, từ trước tới giờ con chưa đánh giá cao mẹ, bây giờ con đã biết thân phận của mình rồi, con cũng không hề xem nhẹ mẹ. Cao thấp quý hèn không phải ở thân phận, bởi vì có những thân phận là do trời sinh, mà còn dựa vào phẩm chất. Hạng phu nhân, mẹ cảm thấy phẩm chất con người của mẹ có tốt không? Mẹ nghĩ mẹ có thể không hổ thẹn mà nói một câu, mẹ chưa hề làm việc trái với lương tâm không?” Mục Uyển hỏi.
“Ai mà chưa từng làm việc trái với lương tâm, con có làm chưa? Làm người mà không vì mình trời tru đất diệt, những việc trái lương tâm kia cũng là việc thuận lý thành chương mà thôi.”
“Ít nhất cũng không bị người khác biết, thôi được rồi, nói chuyện không hợp nhau thì cũng không nói được nửa câu, quan điểm của chúng ta bất đồng. Hạng phu nhân, mời mẹ đi cho, con thật sự có chuyện khác phải làm.” Mục Uyển lại hạ lệnh đuổi khách một lần nữa.
“Mục Uyển, con không nên đắc ý sớm như vậy, con đường của con sẽ không mãi thuận buồm xuôi gió được đâu, mẹ không tin Hạng Thịnh Duật mãi mãi cũng chỉ có thể yêu một mình con. Tình yêu của đàn ông, không thể nào nói hai chữ mãi mãi được, mẹ là người từng trải, mẹ hiểu rất rõ.” Hạng Tuyết Vy nói, ở đây bà ta không thể đánh Mục Uyển được, bảo tiêu của Mục Uyển cũng quay lại rồi, bà ta cũng không chiếm được lợi lộc gì.
Nhưng mà trong lòng vẫn rất tức giận, sắc mặt rất kém rời đi.
Lã Bá Vĩ đi đến trước mặt Mục Uyển: “Phu nhân, muốn đối phó với bà ta không? Trạng thái này của bà ta có chút không tốt.”
Mục Uyển lắc đầu: “Bà ta vốn chỉ là con dê trên thớt, chỉ là tạm thời bỏ qua một vài chuyện khác, đã làm thịt rồi thì cho bà ta chút nhân từ cuối cùng đi, không cần phải quản nữa. Trưa nay tôi sẽ đến chỗ mẹ của Hạng Thịnh Duật dùng cơm, cậu cũng đi cùng với tôi luôn đi.”
“Được rồi, mấy chậu hoa cỏ này để ở đâu?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Bây giờ tôi đi trồng nó đây.” Mục Uyển nói.
Cô lần lượt xem mấy chậu hoa mà Lã Bá Vĩ mang về, có rất nhiều hoa mà cô không nhớ nổi tên, nhưng cũng có rất nhiều hoa tường vi và hoa hồng.
Cô nhớ tới lúc Hạng Thịnh Duật cầu hôn cô đã dùng một đám hoa hồng, trong nháy mắt nhìn thấy, trong lòng cực kỳ cảm động, cực kỳ lãng mạn. Nhưng bọn họ rời đi rất nhanh, cũng không biết những hoa hồng kia được xử lý như thế nào.
Cô rất tò mò, thuận miệng hỏi: “Cậu có biết hoa hồng trên chiếc thuyền kia được xử lý như thế nào không? Ném đi hả?”
“Hình như Hạng Thịnh Duật cho người ta đem những bông hoa đó đi chế tạo nước hoa, nói sau khi chế tạo xong sẽ đưa cho cô, chắc là cô sẽ thích.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển mỉm cười, trong lòng có cảm giác ngọt ngào.
Anh thật sự là một người sẽ suy nghĩ vì cô, sợ cô ở nhà một mình buồn chán, liền gọi mẹ của cô đến nói chuyện với cô, còn vì cô mà chuẩn bị nhiều thứ.
Một người đàn ông yêu hay không yêu người phụ nữ của mình, nhiều khi cũng không thể nghe lời đàn ông nói, mà phải nhìn vào việc mà đàn ông làm. Nhưng mà lúc người đang giận hờn, cũng vẫn không quên để tâm vào chuyện vụn vặt, đưa ra hành vi và quyết định không lý trí.
Lúc trồng hoa, cô cũng miên man suy nghĩ nhiều thứ.
Đột nhiên lại nhớ đến một người bạn học thời đại học của cô, những kỷ niệm đó đã rất xa rất xa rồi, cô cũng chỉ có thể nhớ được chút chuyện.
Người bạn học đó của cô lớn lên rất xinh đẹp, tính cách nũng nịu nhưng cũng rất ngay thẳng, rất hào phóng, cũng có chút tùy hứng. Quan trọng là cô ta không được các bạn nữ khác thích, nguyên nhân là vì cách làm của cô ta trên phương diện quan hệ nam nữ, không được nhiều người tiếp nhận.
Loại nữ sinh giống như cô ta, thật sự mà nói thì dường như trường nào cũng có, rất được bạn học nam yêu thích, nhưng thời gian qua lại với mọi người cũng không dài, nguyên nhân là vì cách làm của cô ta thật sự...
Cô còn nhớ có một lần cô ta qua lại với một bạn học nam, bạn học nam này rất đẹp trai, dáng người cao cao, nho nhã lễ độ nhưng cũng có chút hài hước nghịch ngợm, bên trong sự trung thực còn rất đảm đương, quan trọng là cực kỳ lãng mạn mà còn hào phóng, tính tình cũng cực kỳ tốt, EQ cũng rất cao.
Bạn học nữ này rất thích bạn học nam đó, thích đến mức độ mà vào ban đêm sẽ tỉnh lại rất nhiều lần vì tin nhắn của bạn học nam đó, buổi sáng cũng dậy rất sớm vì để chờ tin nhắn của người ta, trong giờ ra chơi cũng nhắn tin cho bạn học nam kia. Thậm chí trong lúc đi học, chỉ cần bạn nam kia tìm cô ta, cô ta sẽ trả lời tin nhắn của người ta ngay lập tức, vì cậu ta mà cô ta có thể làm bất cứ chuyện gì, mua cho cậu ta rất nhiều đồ.
Cô ta nghe nói buổi tối cậu ta chơi điện thoại mà không mở đèn, nghe nói cậu ta buổi sáng không ăn sáng, ngày nào cũng mang theo buổi sáng đến trường, nhưng mà chưa hề biểu đạt bản thân cực kỳ thích bạn nam đó.
Bạn nam kêu cô ta nói vài câu dễ nghe, cô ta cũng không chịu nói, muốn bạn nam nói, cô ta nói không muốn biểu đạt tình cảm ra, sợ sau khi nam thần biết tình yêu của cô ta sẽ không yêu cô ta nữa.
Có một lần, bạn nam kia chơi game mà không kêu cô ta, cô ta rất giận, cô ta biết bạn nam lúc chơi game sẽ không kêu bạn nữ chơi cùng, nhưng lúc rảnh rỗi cũng không hề kêu cô ta, cô ta cực kỳ cực kỳ tức giận, lửa giận to đùng, cô ta chặn luôn phương thức liên lạc với bạn nam kia.
Bạn nam đến tìm cô ta giảng hòa, cô ta tức giận cực kỳ, bạn nam có dỗ như thế nào cũng dỗ không được. Từ từ rồi bạn nữ này cũng bình tĩnh trở lại, cảm thấy bản thân thật quá đáng, chủ động đi tìm bạn nam kia.
Bởi vì cậu ta yêu cô ta, cô ta vừa đi tìm thì cả hai làm hòa với nhau, hơn nữa còn đối với bạn nữ này cực kỳ cực kỳ tốt.
Lúc mà cô ta không vui, cậu ta cũng không vui, vì bạn nữ này mà cậu ta có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ, là vì làm chuyện khiến bạn nữ này vui vẻ.
Nhưng mà lúc đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, cậu ta cảm thấy cô ta vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà chuyện bé xé ra to, quan trọng là hở một cái cô ta lại chặn cậu ta, không chỉ chặn một lần, bạn nam này rất tức giận.
Luôn cảm thấy có phải cô ta không yêu mình hay không, cho nên mới có thể chặn cậu ta dễ như trở bàn tay, cũng không có cách liên lạc, cả hai cũng không ở chung.
Cậu ta yêu cô ta như vậy, cô ta không nhìn thấy được sao?
Cậu ta vì cô ta mà làm nhiều chuyện như vậy, cô ta cũng không thấy ư?
Bạn nam cảm thấy rất đau lòng, bởi vì rất khó chịu, khó chịu đến nỗi muốn buông bỏ.
Bởi vì cảm giác không cần cậu ta, có thể bỏ rơi cậu ta bất cứ lúc nào, đối với những bạn học nam khác mà nói, chắc cũng đau đến tê tâm liệt phế, khắc cốt ghi tâm.
Cho đến một lần cuối cùng...