Chương 1011: Em Là Muốn Cho Anh Chạm Vào Em Hay Là Muốn Hình Thiên Chạm Vào Em
CHƯƠNG 1011: EM LÀ MUỐN CHO ANH CHẠM VÀO EM HAY LÀ MUỐN HÌNH THIÊN CHẠM VÀO EM
"Tôi cảm thấy kết hôn năm năm mà mình vẫn còn là xử nữ, đã cho anh đáp án rồi."
Hạng Thịnh Duật rất hài lòng với đáp án này, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, cả người giống như được tắm dưới ánh đèn: "Vậy thì ngủ thôi. "
Mục Uyển không chút do dự, bò lên giường.
Hạng Thịnh Duật đứng bên giường, không nhúc nhích.
Anh đứng đó mười mấy phút.
Cô không biết anh đang làm gì, đang suy nghĩ gì, tại sao vẫn đứng không nhúc nhích ở đầu giường của cô, nhưng cô cũng không quay đầu nhìn anh.
Thông thường lòng hiếu kỳ sẽ hại chết một con mèo.
Hạng Thịnh Duật không ở lại trong phòng, xoay người đi tới tắt đèn, sau đó đi ra ngoài, tiện thể còn đóng cửa lại.
Mục Uyển ngồi dậy.
Cô hơi bận tâm Hạng Thịnh Duật là đi sắp xếp làm sao hại Hình Thiên, trong lòng cô rất lo lắng.
Cô ngồi dậy, lặng lẽ mở ra một khe cửa, bên ngoài không có ai canh giữ, cô liền đi ra ngoài.
Tuy cô đã tới đây mấy lần, nhưng trước đó luôn có người dẫn cô đi, cô cũng không hiểu rõ mỗi phòng dùng để làm gì.
Cô lặng lẽ đẩy một khe cửa nhỏ phòng kế bên ra, bên trong rất tối, giống như chẳng có gì cả, cô bước vào đóng cửa lại, bật đèn lên.
Căn phòng này cho dù là từ trang sức hay là bày trí cũng đều giống hệt căn phòng cô đang ở, hoàn toàn không có chỗ nào khác nhau.
Mục Uyển bước ra khỏi phòng này.
Cô liên tiếp xem một vài căn phòng khác, vấn đề là trang sức và bày trí của những phòng này đều giống nhau như đúc.
Cô tìm đến phòng sách của Hạng Thịnh Duật, lỗ tai dán lên cửa lắng nghe bên trong nhưng hoàn toàn im ắng.
Nếu Hạng Thịnh Duật ở bên trong thì ngoài cửa chắc hẳn phải có người canh gác, vì vậy chắc là Hạng Thịnh Duật không ở bên trong...
Phòng sách là chỗ làm việc của anh, nói không chừng sẽ có rất nhiều cơ mật.
Cô xoay nắm cửa đẩy mở ra, thấy Hạng Thịnh Duật đang ngồi trước bàn làm việc gõ máy tính, cô hơi sững ra, sao thế, hoàn toàn không có tiếng động và ánh sáng nào lộ ra ngoài cả.
Hạng Thịnh Duật hơi liếc cô, khóe miệng cong lên, ánh mắt vẫn còn nhìn vào màn hình máy tính: "Không phải em nói mệt sao? Sao thế, tôi vừa đi thì em đã khỏe lại rồi à?"
Mục Uyển có cảm giác đầu óc sởn tóc gáy. Loại cảm giác này giống như học sinh tiểu học lén trốn đi chơi bị thầy giáo bắt được. Cả người cô đều ở trong trạng thái phòng bị, da gà đều nổi hết cả lên.
Nếu để cho Hạng Thịnh Duật biết động cơ của cô, phỏng chừng không đơn giản như vào hang sói đâu.
Ngược lại cũng không phải cô sợ chết, mà là chưa làm được gì đã mất mạng, tóm lại cô cảm thấy rất uất ức.
"Một mình em ngủ không được." Mục Uyển nói bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Câu nói như thế này, không giống như là lời nói của cô, thế nên cô cụp mắt xuống.
Tay Hạng Thịnh Duật cũng hơi dừng lại, trong con ngươi lóe lên ánh sáng nhảy nhót khác thường, ánh mắt nhìn cô âm trầm lại mang theo vẻ nặng nề, từ từ, dưới ánh đèn vàng vọt bỗng trở nên tối sầm lại, anh nhìn chằm chằm cô nói: "Qua đây."
Mục Uyển biết không thể lui được nữa, đi tới trước mặt anh, hơi liếc nhìn màn hình máy tính.
Đây là động tác rất nguy hiểm, nếu cô nhìn thấy cơ mật của anh sợ rằng cho dù bảo vệ được mạng nhỏ, nhưng dựa theo tính cách của Hạng Thịnh Duật, mắt của cô cũng sẽ không giữ được.
Chỉ là một chút nhưng cô vẫn không dời nổi mắt.
Tiêu đề của tập tin chỉ có mấy chữ viết hoa một cách rõ ràng: Chấm dứt hậu hoạ.
Hạng Thịnh Duật không chỉ không đóng máy tính lại, ngược lại còn nghiêng người xoay màn hình qua, đối diện với Mục Uyển, ánh mắt anh ta lạnh như băng nhìn cô: "Đây chính là đồ mà em muốn đến thư phòng để tìm sao?"
Mục Uyển không trả lời, cô đã bị nội dung của tập tin làm cho không thở nổi, trong ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi: "Anh muốn mượn cuộc thi đầu bếp giết chết Hình Thiên?"
Hình Thiên chết ở nước M, Hoa Cẩm Vinh khó thoát liên quan: "Đây chính là cơ hội tôi luôn chờ đợi. Nếu không thì sao khi tôi có thừa năng lực lật đổ thế lực của anh ta rồi mà lại không làm?"
Mục Uyển hiểu ra, mắt đỏ ngầu, sốt ruột nói: "Anh đang đợi một lý do quang minh chính đại, lý do này có thể không phải là cái chết của Hình Thiên. Anh đã nói, giữa Mặc Uyên và Hình Thiên tôi có thể chọn một người, vậy tôi sẽ chọn Hình Thiên."
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật càng lạnh lùng hơn: "Em chính là người phụ nữ vô tâm nhất trên thế giới, bên trong cơ thể của Mặc Uyên có tim của Húc Dương. Năm năm trước em ruồng bỏ anh ta một lần, anh ta đã chết vì em, năm năm sau em vẫn ruồng bỏ anh ta một lần nữa à?"
Trái tim Mục Uyển đau đớn.
Anh Húc Dương đã làm rất nhiều chuyện vì cô, trí nhớ mơ hồ từ từ hiện rõ trong đầu.
Đó chính là bạn bè lúc nhỏ của cô, là người luôn bảo vệ cô, cuối cùng còn chết vì cô.
Đời này cô không thể nào trả hết cho anh Húc Dương được rồi.
Rất xin lỗi, rất áy náy, rất tự trách, rất đau.
Nhưng mà chuyện cô càng muốn làm hơn chính là bảo vệ Hình Thiên.
Loại chấp niệm này liên quan đến toàn bộ linh hồn của cô. Không có loại chấp niệm này, Mục Uyển sống cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng cô trả lại mạng này cho Húc Dương.
Cô không nói gì, ý đã quyết.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, ánh mắt lạnh như băng, hoàn toàn không có hơi ấm: "Em đã vuột mất cơ hội lựa chọn rồi. Nếu em muốn có cơ hội nữa, vậy thì lấy đồ của em ra để tiến hành trao đổi."
"Anh muốn cái gì?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày thật chặt nhìn cô: "Anh muốn em từ nay về sau cam tâm tình nguyện đi theo anh, em làm được không?"
Cô không cam tâm tình nguyện, không thể cam tâm tình nguyện đi theo anh, cô cắn răng nói: "Anh đang làm khó người khác. Tôi có thể khống chế hành vi của mình, nhưng lại không khống chế được lý trí và trái tim của em, và cũng không phải mỗi một chuyện em có thể làm chủ được. Nếu có thể em cũng không muốn yêu Hình Thiên."
Hạng Thịnh Duật quăng mạnh ly nước trong tay xuống, đứng lên. Anh không che giấu sự giận dữ trong lòng: "Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận là em yêu Hình Thiên."
Mục Uyển ngước mắt nhìn anh ta: "Bỏ đi, cho dù lần này anh bỏ qua cho anh ấy, sau này vẫn sẽ đối phó với anh ấy. Tôi không cầu xin anh nữa, anh muốn giết thì giết. Sống không thể ở bên nhau có thể chết rồi sẽ được ở cạnh nhau."
"Em chết rồi. Sau này anh ta có cần em à? Linh hồn của anh ta cũng sẽ bay đến bên cạnh Bạch Nguyệt." Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng, đi thẳng ra ngoài.
Cô rất hiểu vấn đề này.
Chỉ là đối với tình yêu, điều đó quá xa xỉ, yêu một người đã không dễ dàng, không mong gì được yêu lại.
Cô chỉ muốn bỏ ra, không cần hồi đáp, như vậy sẽ không đau khổ.
Cô đứng lên, nghe được tiếng súng vang lên liên tiếp, trong lòng căng thẳng, chạy ra ngoài..
Không phải Hạng Thịnh Duật đã bắt được Mặc Uyên giết rồi chứ?
Cô đi ra ngoài nhưng không biết đi về phía nào. Khó khăn lắm mới chạy ra được đến cửa thì Sở Nguyên đã dẫn theo mấy thủ hạ ngăn cô lại.
Sắc mặt của bọn họ rất kém, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô, còn đáng sợ hơn sói đầu đàn trong hang sói.
"Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Tiếng súng từ đâu đến vậy?" Mục Uyển vội vàng hỏi.
"Chuyện này thì có liên quan gì đến cô? " Sở Nguyên lạnh lùng hỏi.
"Có phải các người đã bắt Mặc Uyên đến đây rồi không? Các người đã giết con trai của Mặc Chính Phi. Mặc Chính Phi sẽ không bỏ qua cho các người đâu. " Mục Uyển tức giận nói.
"Cô yên tâm, chúng tôi không bắt Mặc Uyên."
"Vậy tiếng súng kia là…?"