Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 487:Thời Gian Là Thứ Tốt Vô Cùng​




CHƯƠNG 487:THỜI GIAN LÀ THỨ TỐT VÔ CÙNG
Từ Trường An cười: “Thật đúng là phù hợp với phong cách của Bạch Nguyệt, cho dù em có biến thành đàn ông, anh cũng sẽ không thể không tin, em đấy, chỉ khi có việc mới tìm anh, nói đi, có việc gì”.
“Tối nay, đến nước A một chuyến, giúp em đến một bệnh viện tâm thần, chuyện cụ thể như thế nào, chờ anh đến nơi em sẽ nói cho anh biết”. Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Em, được, dù sao gần đây anh đang nghỉ phép, rảnh rỗi cũng không có việc gì làm”. Từ Trường An nhíu mày.
“Hay là anh đưa em gái anh đi cùng đi?” Bạch Nguyệt đề xuất.
“Cô ấy gần đây đang cãi nhau với anh, bỏ đi Maldives một mình rồi”.
“Xem ra, bây giờ anh đang ở Maldives”. Bạch Nguyệt chắc chắn nói.
“Đúng là cái gì cũng không giấu được em, có điều, nó nói muốn đi Paris, bây giờ rất chống đối, chính là không muốn đi cùng anh”. Từ Trường An thở dài.
Bạch Nguyệt hiểu rõ: “Em chỉ cho anh một cách này, anh nói với cô ấy, anh sẽ đi nước A, tìm chị dâu về cho cô ấy, để xem cô ấy có tới nước A hay không?”
“Nó sẽ không đi đâu”. Từ Trường An nói.
“Nếu như không đi, anh hoàn toàn từ bỏ đi, buông tay, cũng là yêu, đúng không?” Bạch Nguyệt đưa ra ý kiến.
“Được, anh biết rồi, nghe em. Anh tới nơi sẽ gọi điện cho em, dự tính ngày mai, cùng lắm là ngày kia thôi”. Từ Trường An nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Đến lúc đó em sẽ liên lạc lại cho anh, em cúp máy trước, ở đây em còn có chút chuyện phải làm”.
“Được”.
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, nhìn Lâm Thư Lam nói: “Cô ký hộ thay tôi, tôi phải tới một chỗ trước đã”.
“Cô đi một mình à? Vậy quá nguy hiểm”. Lâm Thư Lam lo lắng nói.
“Tôi có thiên nhãn, còn có ám vệ âm thầm bảo vệ, không có việc gì, yên tâm. Nếu xảy ra chuyện, một mình cô cũng không bảo vệ được tôi”. Bạch Nguyệt giọng lạnh lùng nói, từ ghế sau bước ra, mở cửa ngồi vào ghế lái xe.
Lâm Thư Lam xuống xe, lo lắng nói: “Mợ chủ trên đường nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tôi”.
“Sau khi ký xong cô bảo luật sư gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của Trương Duệ, ngày mai tới công ty, còn cần nhờ Trương Duệ giới thiệu tôi với mọi người, cô nói trước với Trương Duệ một tiếng”. Bạch Nguyệt nói, lên xe.
“Dạ, được”. Lâm Thư Lam cũng chỉ có thể trả lời.
Bạch Nguyệt lái xe đi.
Cô đi đến cửa nhà Tô Chung.
Rất lâu trước kia, nhà Cố Lăng Kiệt, nhà mẹ của Tô Khánh Nam, nhà Tô Chung đều ở đây trong cùng một cái chung cư, bây giờ, cảnh còn người mất.
Nhà Tô Chung đóng cửa.
Bạch Nguyệt gõ cửa, mở cửa là người giúp việc trong nhà Tô Chung.
“Cô là?” Người giúp việc không biết Bạch Nguyệt, không để Bạch Nguyệt vào nhà.
“Là phó Tổng thống Tô-Tô Chung bảo tôi tới đây”. Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Thế nhưng, phó Tổng thống Tô không có ở nhà”. Người giúp việc không tin cô.
“Một lúc nữa ông ấy sẽ về”.
“Ai vậy?” Vợ Tô Chung đi tới cửa.
Bạch Nguyệt mỉm cười: “Phó Tổng thống Tô bảo tôi tới đây, một lúc nữa ông ấy sẽ về tới”. Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
“Ồ, vậy thì vào nhà trước đi”. Vợ Tô Chung ra hiệu cho người giúp việc
Người giúp việc đi pha trà.
Bạch Nguyệt ngồi ở trên ghế sofa, đảo mắt nhìn qua phòng khách.
So với năm năm trước hầu như không thay đổi, trước đây Tô Khánh Nam đã đưa cô tới ăn cơm, cô vẫn còn là vợ của Tô Khánh Nam, Tô Tiểu Linh thích Cố Lăng Kiệt , Tô Sỹ Hào là bạn tốt nhất của Cố Lăng Kiệt.
Bây giờ, nhà họ Tô cùng nhà họ Cố trở mặt thành thù, Tô Sỹ Hào cũng sẽ không giúp Cố Lăng Kiệt làm lại.
Cô gọi điện thoại cho Tống Tâm Vân: “Mẹ, mẹ có điện thoại của Tô Sỹ Hào không? Lát nữa gửi để con thu thập lại ”.
“Ồ, được”.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu một cái, nhìn thấy vợ Tô Chung dẫn theo hai người bảo vệ đi tới, chỉ vào Bạch Nguyệt nói: “Đuổi người phụ nữ này ra ngoài, không có ai gọi cô ta đến nhà”.
“Có phải cô hiểu lầm gì rồi hay không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Tôi không hiểu lầm gì cả, tôi đã gọi điện thoại hỏi chồng tôi”. Vợ Tô Chung khẳng định nói.
Bạch Nguyệt đưa tay về phía bà ta: “Đưa di động cho tôi”.
“Cút ra ngoài”. Vợ Tô Chung lạnh lùng nói.
“Tôi ở trước mặt bà, tôi cũng ở trước mặt bảo vệ, tôi tay trói gà không chặt, bà sợ cái gì, tôi khẳng định, là phó Tổng thống Tô để cho tôi tới, tôi nói với ông ấy xong để cho ông ấy nói lại với bà”. Bạch Nguyệt chân thành nói.
Vợ Tô Chung nghi ngờ, cầm di động đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nói với Tô Chung qua điện thoại đã kết nối sẵn.
“Lại có chuyện gì?” Tô Chung bực bội nói.
“Phó Tổng thống Tô, chào ông, tôi là Bạch Nguyệt, chúng ta đã gặp nhau ở Tòa án quân sự , tôi cũng là vợ Cố Lăng Kiệt, tôi có chuyện quan trọng tìm ông, bây giờ đang chờ ở trong nhà ông”. Bạch Nguyệt nói thẳng vào vấn đề.
“Là cô? Cô tới nhà tôi làm gì!” Tô Chung hoảng sợ.
Bạch Nguyệt hơi nâng khóe miệng: “Bán cho ông một tin tức quan trọng, là tin tức mà ông luôn luôn mong ước”.
“Luôn luôn mong ước? Là tin gì?” Tô Chung cau mày.
“Tôi cảm thấy giá trị của tin tức này cần thiết để chúng ta gặp mặt nói chuyện”. Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Hiện tại tôi không rảnh, là cô để Lâm Tiến tới gây chuyện?” Tô Chung nổi giận.
“Đầu tiên, tôi không có quyền lực lớn như vậy, tôi chỉ là một người bình thường, tiếp theo, tôi chỉ cho ông thời gian ba giờ, nếu trong vòng ba giờ đồng hồ ông không về, như vậy, ông sẽ bỏ lỡ cơ hội ngồi vào vị trí Tổng thống”. Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
Tô Chung im lặng ba giây: “Lát nữa tôi gọi điện trả lời cô”.
“Tôi ở nhà ông đợi ông, ba giờ sau, tôi sẽ đi luôn. Làm phiền ông nói qua một tiếng với vợ ông”. Bạch Nguyệt đưa điện thoại cho vợ Tô Chung.
Vợ Tô Chung nghe điện thoại
“Giữ cô ấy ở lại cho tôi, đừng để cho cô ta đi, chờ tôi về”. Tô Chung ra lệnh.
“Được, tôi biết rồi”. Vợ Tô Chung cúp điện thoại, hơi ngờ ngợ nhìn: “Cô là Bạch Nguyệt, là vợ cũ Tô Khánh Nam?”
Bạch Nguyệt chỉ mỉm cười nhìn vợ Tô Chung.
Cô nhận được tin tức Tống Tâm Vân gửi tới.
Cô gọi điện thoại qua cho Tô Sỹ Hào.
“Xin chào, ai vậy?” Tô Sỹ Hào hỏi
“Tôi là vợ Cố Lăng Kiệt, bây giờ tôi đang ở nhà anh, anh có tiện về nhà một chuyến không?” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
“Bạch Nguyệt?” Tô Sỹ Hào kinh ngạc.
“Ừm, là tôi”.
“Cô, sao cô lại tới nhà tôi?” Tô Sỹ Hào kinh ngạc nói.
“Có chút hoài niệm chuyện cũ, tôi còn nhớ anh và Cố Lăng Kiệt quan hệ rất tốt, trước đây, Tô Khánh Nam nhất định phải đi chơi cái trò đổi vợ, tôi từ cửa sổ leo xuống, vẫn là anh cứu tôi”. Bạch Nguyệt thở dài nói: “Nói thật, lúc đó cảm thấy anh cực kỳ đẹp trai, nhẹ nhàng phong độ, dịu dàng ấm áp, rất có tu dưỡng, đúng là một quý ông”.
“Lăng Kiệt chết rồi, tôi cũng rất khó chịu, thật không nghĩ tới trong quân khu của anh ấy thế mà có gián điệp ẩn náu, lại luôn ở ngay cạnh anh ấy, cô nhất định cũng rất khó chịu”. Tô Sỹ Hào thương tiếc nói.
“Chuyện của tôi và anh ấy, anh chắc là biết khá rõ, trước đó còn mê muội giờ toàn bộ đã rõ ràng.
Thời gian, thật sự là một thứ tốt, theo thời gian trôi đi, có thể làm tình cảm con người phai nhạt, thay đổi thù hận giữa người với người, thậm chí cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra.
Bạn tốt có thể biến thành kẻ thù, kẻ thù cũng có thể trở thành bạn tốt, thế giới muôn vàn, không có gì là lạ”. Bạch Nguyệt thở dài nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK