Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 835: Không Sao, Không Nợ Gì Là Tốt​




CHƯƠNG 835: KHÔNG SAO, KHÔNG NỢ GÌ LÀ TỐT
Lưu San ngẩn ngơ đi vào trong, nhìn Thẩm Diên Dũng đang ngồi trên ghế.
Ba năm không gặp, anh từ kẻ không có gì bước lên vị trí cao cao tại thượng như ngày hôm nay.
Anh bày mưu tính kế, hơn hẳn so với Thẩm Diên Dũng làm tổng thống năm đó, một cái chớp mắt cũng có thể khiến sinh linh lầm than.
Thẩm Diên Dũng trước đây, gian ác thế nào cô cũng không sợ, Thẩm Đình Trọng của bây giờ lại khiến cho người ta thấy lạnh thấu xương.
Thủ đoạn của anh, năng lực của anh, sự mạnh mẽ của anh, giết phạt quyết đoán, đều khiến người khác run sợ.
Lưu San hít sâu một hơi: “Họ nói, anh bắt Giang Diệp rồi.”
Thẩm Diên Dũng cong khóe môi, ở đáy mắt không có chút ấm áp nào, giọng điệu khiêu khích: “Đính chính một chút, là cục cảnh sát bắt Giang Diệp, không phải tôi, chồng cô làm nhiều việc xấu như vậy, cô là vợ anh ta, không biết sao? Anh ta chỉ đang phải đền tội thôi.”
“Những việc đó không phải anh ấy làm.” Mắt của Lưu San đỏ lên.
“Buôn bán vũ khí, vận chuyển chất cấm, tất cả đều là trọng tội, cô nói không phải anh ta làm? Giang Hành Duật đã khai hết rồi, lời khai của Tứ đại kim cang ở bên anh ta cũng y như vậy.”
“Đó đều là Giang Hành Duật làm, không liên quan đến Giang Diệp, Giang Diệp đã không liên quan đến Giang Hành Duật từ lâu rồi, những điều này anh đều có thể kiểm chứng.” Lưu San có chút mất bình tĩnh.
“Vậy lúc chưa tách ra thì sao, những việc này cô tưởng không liên quan đến Giang Diệp à, anh ta trong sạch như vậy sao?” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Anh ấy thật sự không làm, tôi tin anh ấy, anh ấy vì ghét bỏ những hành vi tàn ác của Giang Hành Duật mới rời khỏi đó.” Lưu San chắc chắn, đôi mắt ảm đạm, dò xét gương mặt lạnh lùng của Thẩm Diên Dũng.
“Thế sao, điều này cô không nên nói với tôi, cô nên nói với luật sư của Giang Diệp, có thể thắng được trước tòa hay không là do bản lĩnh của luật sư.”
“Anh biết là sẽ không thắng được, họ đều đang hãm hại Giang Diệp, ba năm trước Giang Diệp phản bội họ, Thẩm Diên Dũng, anh buông tha cho Giang Diệp đi.” Lưu San khẩn cầu.
“Cô chắc chắn là tôi khiến anh ta thành như vậy, chứ không phải do tội anh ta đáng phải chịu sao, cô nên cầu xin tôi cứu anh ta, chứ không phải cầu xin tôi buông tha cho anh ta.”
“Năm đó tôi bảo anh ấy cứu anh, anh ấy không nói một lời liền cứu, vì cứu anh mà anh ấy phản bội lại Giang Hành Duật, ân tình của anh ấy cho anh không chỉ có vậy, Thẩm Diên Dũng, anh có thể đối phó với bất cứ ai, nhưng không được đối phó với anh ấy.” Lưu San kích động nói, nước mắt chảy ra.
Cô đã gánh vác quá nhiều, biết quá nhiều, mắc nợ quá nhiều.
“Tôi cần anh ta cứu tôi sao? Cô chỉ cần nghe theo lời Bạch Nguyệt tìm người của tôi là được rồi, vốn dĩ chỉ là thủ thuật che mắt, tôi không cần mấy người tự cho là đúng, hoặc có thể, lúc mấy người cứu chính là lúc muốn làm nhòe đi chuyện cướp người phụ nữ của tôi.” Thẩm Diên Dũng cười lạnh, càng thêm công kích.
Lưu San hiểu rồi, Thẩm Diên Dũng bây giờ tuyệt tình lạnh lùng, là vì báo thù.
“Anh muốn đối phó với tôi, thì cứ nhắm vào tôi đi, là tôi có lỗi với anh, cũng là tôi phụ anh, đừng đối phó với Giang Diệp, anh ấy vô tội.” Lưu San tức giận nói.
“Vô tội? Ha ha, sao cô lại cảm thấy là tôi đối phó với anh ta mà không phải là vì đối phó cô? Cô bội tình bội nghĩa, phản bội lời hứa, lẳng lơ, à, không đúng, cô yêu Giang Diệp, tôi phải giữ kẻ cô yêu nhất, xem dáng vẻ đau khổ của cô, cũng muốn xem xem, cô liệu có đi tìm một tình nhân khác không?” Nụ cười quái gở của Thẩm Diên Dũng bám chặt lấy Lưu San.
Lưu San siết chặt tay, cắn môi, hít một hơi: “Anh tìm người cố ý dụ tôi ra, nói đi, anh muốn tôi làm gì? Làm người phụ nữ của anh?”
“Cô xấu như vậy, xứng sao? Tôi tìm bừa một người còn xinh đẹp hơn cô trăm lần.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Lưu San hỏi thẳng.
“Trả con tôi lại cho tôi, loại phụ nữ như cô, không có tư cách làm mẹ thằng bé.” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
Lưu San nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đầy chua xót.
Thực ra, như vậy cũng tốt, Tiểu Bối ở bên cạnh anh, sau này sẽ được an toàn.
Cô lau đi những giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào, đáp lại: “Được.”
“Tôi không hy vọng thằng bé nhớ một người mẹ như cô.” Thẩm Diên Dũng lạnh nhạt.
Lưu San khịt mũi: “Được, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt thằng bé, cả đời này cũng sẽ không.”
Đáy mắt Thẩm Diên Dũng lạnh thêm vài phần: “Cô thật tuyệt tình, Tiểu Bối ở cùng cô tám năm, chỉ vì Giang Diệp, nói không cần liền thật sự không cần.”
Lưu San cụp mắt xuống.
Năm năm trước, Thẩm Diên Dũng đưa cô đến nước D, vì anh bị thất thế, đám thuộc hạ của anh đối xử với cô không ra gì, lời lẽ của bọn chúng sắc lạnh, tràn đầy sự châm biếm, đến cơm cũng không cho cô ăn, bỏ đói cô cả tuần, chỉ cần không chết, họ sẽ tìm mọi cách hành hạ cô.
Những điều này cô đều không xem là gì, cô luôn yên tâm chờ đợi anh, chỉ cần anh không chết, cô sẽ kiên cường sống tiếp.
Cứ như vậy một năm sau, đột nhiên xuất hiện một đám người, đến cướp Tiểu Bối đi, uy hiếp cô phải rời xa Thẩm Diên Dũng, nếu không, không chỉ Tiểu Bối chết mà đến cả Thẩm Diên Dũng cũng mất mạng.
Từ đó về sau, cô cũng không gặp được Tiểu Bối, đứa trẻ tám tuổi bên cạnh cô, không phải Tiểu Bối của cô.
Sau khi Tiểu Bối bị bắt đi, hàng ngày cô sống không bằng chết, Giang Diệp xuất hiện và đàm phán với đám người kia, yêu cầu của Giang Diệp khi đưa cô đi là cô bắt buộc phải gả cho anh.
Cô không muốn gả, thà bản thân cô bị hành hạ, bị ép chết, bị ép tới điên cũng không muốn phản bội Thẩm Diên Dũng.
Nếu như Thẩm Diên Dũng thấy cô gả cho người khác, nhất định sẽ rất đau lòng. Cô không muốn thấy Thẩm Diên Dũng đau lòng, nhưng, họ lấy mạng của Tiểu Bối và Thẩm Diên Dũng ép cô, cô không thể không gả cho Giang Diệp.
Cũng may là Giang Diệp đối xử với cô rất tốt, cho cô sự tự do, kết hôn bốn năm vẫn ngủ riêng.
Giang Diệp chăm sóc cô chu đáo, giống như anh trai đối với em gái vậy, cô có khó khăn gì, Giang Diệp đều là người đầu tiên xuất hiện giúp đỡ cô, không cần báo đáp, cũng không để cô phải chịu tủi thân nào.
Ba năm trước, cô biết Thẩm Diên Dũng được thả ra, vô cùng vui vẻ, liền quay về nhờ Giang Diệp giúp đỡ, Giang Diệp liền ngay lập tức đồng ý, cứu Thẩm Diên Dũng ra, đám người kia liền tới tìm cô.
Họ dùng tính mạng của Tiểu Bối để uy hiếp cô, không cho cô gặp Thẩm Diên Dũng, bọn họ ngăn không cho cô và Thẩm Diên Dũng ở bên nhau, nhất cử nhất động của cô và Thẩm Diên Dũng họ đều rõ như lòng bàn tay.
Cô thật sự không dám.
Thẩm Diên Dũng đến gặp cô, cô sợ những kẻ kia biết, nên đuổi anh về, sau này cô mới biết, Giang Hành Duật truy đuổi Thẩm Diên Dũng, cũng may là Thẩm Diên Dũng được cứu đi.
Cô biết, Thẩm Diên Dũng chắc chắn đã hiểu lầm cô, nhưng cô, đến cả giải thích cũng không thể.
Bây giờ cô muốn trả Tiểu Bối cho anh, đám người kia nhất định sẽ đưa Tiểu Bối thật sự đến bên cạnh anh, Tiểu Bối có cha ruột bảo vệ, cô yên tâm rồi.
“Anh cảm thấy tôi tuyệt tình thì cứ xem như là tôi tuyệt tình đi, thả Giang Diệp ra đi.” Lưu San nhàn nhạt đáp.
Thẩm Diên Dũng cong cong khóe môi: “Nhưng tôi chỉ đùa với cô thôi, Tiểu Bối không cần cô đưa đến, tôi đã có thể đưa về rồi.”
Lưu San lặng người: “Câu này của anh là có ý gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK