Chương 977: Nếu Rút Lui B Y Giờ Thì Thua Thật Sự Rồi
CHƯƠNG 977: NẾU RÚT LUI B Y GIỜ THÌ THUA THẬT SỰ RỒI
Cô cởi quần áo, nằm xuống bồn tắm, nhắm hai mắt lại.
Cơ thể đắm chìm trong nước ấm nhưng cô lại chẳng hề cảm nhận được một chút ấm áp nào, chỉ chừng mười phút sau đã đứng lên.
Ếch chết trong nước ấm, cô không muốn mình trở thành con ếch kia.
Cô đứng dậy, lau khô nước trên người, mặc quần áo vào rồi mở cửa sổ, hơi lạnh tràn vào.
Lạnh đến run rẩy, nhưng chỉ có cái lạnh ấy mới có thể khiến đầu óc cô tỉnh táo.
Ai cũng có chấp niệm của riêng mình, như một con bạc vậy, cứ nghĩ rằng đã thua nhiều ván lắm rồi, mà từ bỏ giữa chừng thì coi như uổng, vì vậy lại cứ đặt hi vọng vào ván tiếp theo, cứ thế, càng lún càng sâu.
Đạo lý này ai cũng hiểu rõ, nhưng lại càng phải công nhận một điều rằng, khó lòng mà thoát ra được cái vòng chết tiệt ấy.
Cũng như cô vậy.
Cô đã không còn hôn nhân, không còn người yêu cũng chẳng còn trinh tiết, chẳng còn gì nữa, đứng lên khỏi vũng bùn này ư, làm sao có thể?
Cho dù kết cục cuối cùng là cái chết, cô cũng tuyệt đối không rút lui.
Rút lui chẳng khác nào thua hoàn toàn cả, chỉ cần cô không từ bỏ thì sẽ luôn luôn có hi vọng vào kết cục cuối cùng.
Cô đóng cửa sổ lại, đi vào phòng lấy điện thoại, bình tĩnh gọi cho Bạch Nguyệt.
“Mục Uyển à.”
Bên kia có tiếng trẻ con đang khóc.
“Để anh.” Giọng Cố Lăng Kiệt truyền đến đập vào tai cô.
Trong lòng Mục Uyển vẫn còn một chút cảm xúc kỳ lạ.
Cảm xúc này xuất hiện chẳng có nguyên nhân, như lúc nhỏ khi so thành tích với bạn học, âm thầm so sánh với người giỏi hơn mình, trong lòng cảm thấy không thoái mái. Nhưng khó chịu xong rồi, lại càng nỗ lực, để lần tới có thể vượt lên người ta.
Thế mà, tạm biệt những năm tháng mài mông trên ghế nhà trường rồi mới phát hiện ra nhiều thứ không hề như trong tưởng tượng, không phải cứ nỗ lực là sẽ có kết quả.
Giống như hai người cùng vào một công ty, rõ ràng là bạn cố gắng hơn người ta, làm việc nhiều hơn, thành tựu nhiều hơn, cần mẫn hiến dâng thời gian và trí lực nhưng người ta vẫn nhận được nhiều hơn bạn.
Bạn có thể làm gì chứ, ngoài việc khó chịu trong lòng ra. Tìm sếp lật bàn lật ghế một trận? Việc ấy chỉ khiến cấp trên ghét bỏ thêm thôi. Chẳng có gì tốt đẹp cả, chỉ có uất ức, phiền muộn.
Không thì, chỉ có thể từ chức, rời khỏi nơi khiến bạn không thoải mái.
Mục Uyển điều chỉnh tâm trạng, nói: “Vừa nãy Hạng Thịnh Duật nói là anh ta bảo Quốc Vương mời Hình Thiên tới, chỉ cần Hình Thiên chết ở nước M, quốc vương sẽ khó mà thoát khỏi liên can. Nên ông ta chuẩn bị ra tay với Hình Thiên, cậu xem xem có thể thuyết phục anh ấy đừng tới không.”
“Mục Uyển.” Bạch Nguyệt ngập ngừng một chút: “Mình biết cậu lo cho Hình Thiên, cũng cảm ơn cậu vì đã quan tâm anh ấy, cậu đã hi sinh rất nhiều cho anh ấy, bọn mình đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng cậu biết không, anh ấy không mong cậu làm gì cho anh ấy cả, cậu càng vì anh ấy, trong lòng anh ấy càng không dễ chịu gì.”
Mục Uyển nghe Bạch Nguyệt nói, một câu “bọn mình” của cô, đá luôn Mục Uyển ra ngoài.
Cô được gắn mác người tốt, mà người tốt trong lời Bạch Nguyệt nói, càng nghe càng chán ghét.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, mình chẳng làm vì anh ấy đâu, mình chỉ nghe được tin tức nên mới gọi cho cậu.”
“Hình Thiên từng bàn với quốc vương về vấn đề tài nguyên ở nước Z, vả lại, quốc vương cũng có ý muốn nhà họ Hạng suy yếu. Hình Thiên qua đó một là vì thành ý hai là vì anh ấy lo cho cậu. Tốt nhất là cậu tránh Hạng Thịnh Duật ra xa một chút, mình cảm thấy anh ta đang lợi dụng cậu, cố ý truyền tin cho cậu, để đánh lừa cả cậu lẫn bọn mình. Nếu Hình Thiên không thương lượng chuyện nước Z với quốc vương, thì rất có thể tất cả tài nguyên ấy sẽ rơi vào tay Lam Tư Quân. Lam Tư Quân là người của Hạng Thịnh Duật, cậu phải hiểu rõ, cuộc đàm phán này nhất định phải diễn ra.” Giọng Bạch Nguyệt cứng rắn.
Mục Uyển nhìn về phía trước, nuốt đắng, mắt đã sớm nhòe đi.
Tất cả cố gắng của cô, mọi sự hi sinh dưới con mắt của Bạch Nguyệt đều thành châu chấu đá xe.
Còn không phải xe của Hạnh Thịnh Duật, mà là xe của Hình Thiên.
Trước mặt Bạch Nguyệt, cô hoàn toàn chẳng có chút trọng lượng nào, cô tự hiểu rõ, người Hình Thiên thích là Bạch Nguyệt, cô không hề oán giận cũng chẳng thể vùng vẫy, không sánh được, là không sánh được.
“Tôi xin lỗi.” Mục Uyển nói.
“Không sao cả Mục Uyên, nếu có thể, hãy rời khỏi nước M đi, cậu có thể có được một cuộc sống tốt đẹp. Cậu ở lại nước M, Hình Thiên không thể an tâm cũng không còn tâm trí suy nghĩ cái khác, sẽ không ai có thể giết anh ấy, nhưng cậu thì có thể, mình mong cậu có thể hiểu điều này.” Bạch Nguyệt khuyên nhủ.
Mục Uyển cười.
Thật ra Bạch Nguyệt cũng rất quan tâm Hình Thiên.
Hình Thiên yêu cũng đáng lắm.
Cô cảm thấy mừng cho Hình Thiên.
“Là mình đường đột, mình tắt máy đây, cậu nghỉ ngơi đi, vừa nãy nghe thấy tiếng bé con đang khóc, xin lỗi, làm phiền rồi.” Mục Uyển cúp điện thoại.
Nghe Bạch Nguyệt phân tích cô mới hiểu mình đã sai lầm rồi.
Việc cô cần làm không phải khuyên Hình Thiên đừng tới nước M, vì Hình Thiên bắt buộc phải tới, anh cần phải đến để đàm phán, ngăn Hạng Thịnh Duật lại, chứ không phải là trốn tránh.
Trốn tránh cũng không phù hợp với tính cách của Hình Thiên.
Cô nên cản Hạng Thịnh Duật hoặc bảo vệ anh trong bóng tối, đây mới là việc cô cần làm.
Cô vẫn, sai rồi...
Cô kết hôn, tỏ ra đang hạnh phúc khiến Hình Thiên triệt để rời xa cuộc sống của mình, không để anh phải áy náy hay cảm thấy gánh nặng, sau này cũng không cần mơ tưởng xa vời nữa.
Anh khỏe mạnh an vui, là ổn rồi.
Mục Uyển nhắm mắt lại, nuốt hết những cay đắng vào trong, giấu kín tận sâu đáy lòng mình.
Ngày hôm sau, cô dậy từ sớm, gọi Hắc Muội cùng chạy bộ vài vòng quanh nhà họ Hạng mãi tới khi ánh mặt trời lên cao.
Ánh nắng ấm áp giữa mùa đông khiến người ta cảm thấy thoải mái, ấm áp, khiến lòng người vui vẻ.
Cô chạy tới lúc mồ hôi lấm tấm, chạy tới vòng cuối mới dừng chân, đi bộ về hồ cạnh tiểu viện.
“Phu nhân, chị chạy giỏi thật đấy, em mệt đứt hơi rồi.” Hắc Muội khen cô.
Mục Uyển cười: “Trước đây tôi kiến trì chạy nên bây giờ chạy khá ổn. Lát nữa sau khi ăn bữa sáng, em chờ ở nhà, chăm sóc chó con giúp chị, chị phải ra ngoài một chuyến.”
“Chị đi đâu vậy? Em đi cùng chị nhé?” Hắc Muội lo lắng.
“Tối nay chị đi xem mắt, giờ đầu trọc thế này, cũng không thể cứ đội mũ mà đi được, chị phải đi mua tóc giả.” Mục Uyển nói.
“Mua tóc giả thì em cũng đi cùng chị, em sẽ cho chị ý kiến.” Hắc Muội nhiệt tình nói.
Mục Uyển mỉm cười: “Trông cậy vào mắt thẩm mỹ của em ấy hả, thôi bỏ đi.”
“Phải, là em không yên tâm, một mình chị ra ngoài thực sự quá nguy hiểm.”
“Thôi được rồi, cùng đi vậy.”
Ăn xong bữa sáng, Mục Uyển tắm rửa sạch sẽ, đọc sách một chút rồi mới ra ngoài, vì cũng phải 10 giờ người ta mới mở cửa bán hàng.
Tiếng chuông di động vang lên.
Cô khó hiểu nhìn dãy số lạ trên màn hình, bấm nghe...