Chương 943: Uyển Uyển, Tôi Không Chê Em
CHƯƠNG 943: UYỂN UYỂN, TÔI KHÔNG CHÊ EM
Hạng Uyển cũng đã đoán được ông chủ trong lời của người áo đen là ai.
“Số 003, không cần để ý đến tôi, các ngươi về trước đi” Hạng Uyển nói.
“Mợ chủ.” Số 003 lo lắng hô lên.
Hạng Uyển bước xuống xe.
Người áo đen xoay người sang cạnh, Hạng Uyển đi lên xe của họ.
“Hạng Thịnh Duật đến đây khi nào?” Hạng Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ bình tĩnh hỏi.
“Cô vừa đi ông chủ liền đến, mợ chủ cô cũng quá tùy hứng rồi, nếu như không phải…” Người áo đen cảm thấy mình nói sai rồi, lập tức ngừng lại.
“Nếu như không phải?” Hạng Uyển hơi nhếch khóe miệng: “Nếu như không phải anh ta hạ lệnh thả tôi, bây giờ tôi đã chết rồi, đúng không?”
Người áo đen im lặng, không dám nói tiếp.
Cô không cần người áo đen trả lời cũng đã xác định được suy đoán của mình.
Mười phút sau cô đã đến nơi đóng quân của Hạng Thịnh Duật.
Khi cô đi vào, anh ta đang ngồi trên ghế dài, hai tay đặt trên ghế, thoạt nhìn ung dung bình tĩnh nhưng trong mắt lại là lạnh lẽo, thăm thẳm nhìn về phía Hạng Uyển.
Loại lạnh lẽo này không quá rõ ràng, nhưng lại có thể khiến toàn thân rét lạnh.
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên:“Rất can đảm, mấy năm nay em đã ăn bao nhiêu gan hùm mật báo rồi!”
“So với số người mà anh giết hại thì không đáng kể.” Hạng Uyển trả lời.
“Giết hại? Tôi giết ai?” Hạng Thịnh Duật đứng dậy hỏi ngược lại.
Trong nháy mắt, khí thế mạnh mẽ dường như đang chuyển động, bao phủ quanh người anh ta.
Hạng Uyển nhướng mày, có loại cảm giác muốn chạy trốn.
Nhưng cô không thể trốn, cũng trốn không thoát.
“Đừng nói với tôi, chiến tranh tại nước Z không phải do anh khơi mào?” Hạng Uyển hỏi.
“Khơi mào chiến tranh? Tại sao tôi phải khơi mào chiến tranh?” Hạng Thịnh Duật hỏi, đi về phía Hạng Uyển.
Hạng Uyển nắm chặt tay, ngăn lại nỗi sợ hãi trong lòng, cố hết sức khiến mình bình tĩnh lại.
“Tuy nước Z nghèo khó, nhưng có nguồn tài nguyên vô cùng dồi dào, anh biết lần này Hình Thiên đi dến đàm phán, nhất định anh sẽ không để anh ấy thực hiện được, nếu anh ấy thành công, Sở Dã Bạch sẽ càng khó làm anh ấy tan rã, mà anh thì cần Sở Dã Bạch ủng hộ, đương nhiên sẽ trợ giúp Sở Dã Bạch, hơn nữa ký kết hiệp nghị với Lam Tư Quân, chỉ cần Lam Tư Quân thắng lợi, anh có thể lấy đi nhiều tài nguyên hơn. Hơn nữa nhân cơ hội này anh đổi người ở đại sứ quán nước Z thành người của mình, đúng không?" Hạng Uyển phân tích.
Hạng Thịnh Duật ôm eo kéo cô sát đến bên người mình, khóa chặt cô lại: “Em cũng đã hiểu thấu như vậy, còn hỏi tại sao tôi phải khơi mào đấu tranh, có phải em ngốc rồi không?”
“Nhưng người chết đều là dân chúng vô tội!” Hạng Uyển kích động nói.
"Em cho rằng không có tôi, bọn họ sẽ không xảy ra chiến tranh sao! Em biết vì sao họ muốn đàm phán với nước A không? Bởi vì chiến tranh vốn đã vô cùng căng thẳng, Đảng nắm quyền hiện giờ muốn lôi kéo nước A, vì vậy mới có thể chuẩn bị giao ra nhiều tài nguyên như vậy. Nước A có thể nhân cơ hội làm việc cho đất nước của mình, vì sao tôi không thể nhân cơ hội làm việc cho đất nước của tôi? Hình Thiên làm như vậy được coi là anh hùng, tôi làm như vậy lại coi là thâm độc, Hạng Uyển, khi nào thì em lại có cách nhìn thiên vị như vậy?" Hạng Thịnh Duật hỏi, sắc mặt trầm xuống mấy phần.
“Nhưng họ không tham gia vào cuộc chiến tranh này, anh lại tham gia vào, thuộc hạ Burak của anh là dạng người gì vậy, thế mà đến cô bé mấy tuổi cũng không buông tha!” Hạng Uyển nghiến răng nghiến lợi nói.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, bật cười ra tiếng, “Hắn khiến em khó chịu sao?”
“Hắn chính là khiến cho toàn bộ người có tinh thần trọng nghĩa khí toàn thế giới khó chịu.” Hạng Uyển quyết đoán nói.
Hạng Thịnh Duật buông eo cô ra.
Burak nổ súng về phía người phụ nữ của anh ta, giết chết người mà anh ta dự bị làm thủ lĩnh nước Z, quả thật khiến anh ta cũng thấy khó chịu.
Anh ta gọi điện thoại trước mặt cô, ra lệnh: “Giải quyết Burak.”
“Anh làm như vậy thì khác gì với hắn chứ!” Hạng Uyển thốt lên.
Hạng Thịnh Duật âm u liếc nhìn cô một cái, sửa lời nói: “Nhốt hắn suốt đời, đối xử tử tế với người nhà của hắn.”
Hạng Uyển: …
Hạng Thịnh Duật cất điện thoại di động: “Như vậy em hài lòng rồi chứ?”
Nhất thời Hạng Uyển không còn lời nào để nói, Hạng Thịnh Duật vừa chính vừa tà, một lát có thể làm như thế này, một lát lại có thể làm như thế kia, khiến cho người khác nhìn không thấu.
Cô quay mặt.
Hạng Thịnh Duật xoay mặt cô, để mặt cô đối diện với anh ta.
Hạng Uyển sắc bén nhìn anh ta.
“Ánh mắt này của em…” Hạng Thịnh Duật cười như không cười bao chặt người cô lại: “Hận tôi sao?”
Hạng Uyển không lên tiếng.
“Hận tôi chạm vào em?” Hạng Thịnh Duật lại hỏi.
Ánh mắt của Hạng Uyển hơi buông lỏng.
Đúng vậy, cô hận anh ta không quan tâm đến nguyện vọng của cô, khiến cô thấy mình vô dụng, kém cỏi, nhỏ yếu cùng với hèn hạ đến mức nào.
Hạng Thịnh Duật cười: “Nếu như vậy đã khiến em hận tôi, vậy thì chỉ sợ em sẽ hận tôi thấu xương.”
Đột nhiên anh ta xé rách váy cô, trực tiếp ném cô lên mặt đất.
Hạng Uyển sợ hãi lui về phía sau, nhưng cô có thể lui đến nơi nào chứ, nắm chặt tay, phòng bị nhìn Hạng Thịnh Duật: “Hôm nay tôi không muốn làm.”
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh lẽo khóa chặt cô, ánh mắt kia còn hung ác hơn so với dã thú ẩn núp. “Khi nào thì em muốn làm chứ?”
“Nơi này của anh không có giường.” Hạng Uyển tìm một lý do, nghe xong không biết nên khóc hay cười.
“Có ghế.” Hạng Thịnh Duật lại gần cô.
“Nơi này của anh không cách âm.” Hạng Uyển lui về sau.
“Tôi bắt bọn họ bịt tai, không có mệnh lệnh của tôi, bọn họ không dám nghe.” Hạng Thịnh Duật tiếp tục đi về phía cô.
Hạng Uyển đã lui đến sát tường, không thể lui được nữa: “Tôi… Tôi chưa tắm.”
“Tôi không chê em, cũng vừa vặn tôi chưa tắm.” Hạng Thịnh Duật vô lại nói.
Cô thật sự, thật sự, không muốn phát sinh quan hệ với anh ta chút nào, cúi đầu nhắm mắt lại. Nuốt xuống nước mắt đắng ngắt, ngước mắt nhìn, trong mắt đã không còn khẩn trương và sợ hãi, ánh mắt cũng trở nên trong sáng: “Chờ sau khi về nước tôi phục vụ anh.”
Hạng Thịnh Duật khóa chặt cô.
Cô không thể lùi bước, càng lùi bước, Hạng Thịnh Duật sẽ càng không bỏ qua.
“Tôi cho em hai mươi tư giờ, đế em thu lại kích động, nhớ nhung và buồn bã sau khi gặp Hình Thiên, dù sao chỉ là một chiến hữu, không cần quá lâu để tưởng nhớ." Hạng Thịnh Duật châm chọc nói.
Hạng Uyển khiếp sợ trong nháy mắt, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Quả nhiên anh ta lắp đặt camere trong doanh trướng Parker.
May mắn Hình Thiên thông minh, trả lời khéo léo, nếu không bây giờ đã rơi vào bẫy của anh ta rồi.
“Vậy trước tôi nên cám ơn anh rồi.” Cô đi qua người anh ta, nhặt váy của mình lên, nhưng dường như không thể mặc được nữa.
Hạng Thịnh Duật cởi áo sơ mi của mình ném cho cô, còn mình chỉ mặc một chiếc áo phông cổ tròn.
Hạng Uyển cũng không muốn mặc áo của anh ta, nhưng so với không mặc gì vẫn tốt hơn, cô còn phải đi ra ngoài.
Sau khi suy xét cô mặc áo của anh ta vào.
Áo của anh ta rất dài, rất to, cô mặc vào vừa vặn làm váy.
Hạng Thịnh Duật âm u ôm cô, dặn dò: “Về nước.”
“Vâng.” Người ở ngoài cửa đáp.
Chỉ chốc lát, cô liền đi lên máy bay của Hạng Thịnh Duật.
Máy bay của anh ta lớn hơn ít nhất năm lần so với lúc cô đến đây, giống như một căn phòng Tổng thống, giường, phòng vệ sinh, phòng tập thể hình, phòng tắm, nhà bếp, phòng khách, KTV, cái gì cần có đều có.
Càng quan trọng hơn là bên trong cách âm rất tốt, bố trí áp lực cũng rất tốt, ngồi trong này có cảm giác không khác gì đang ở trên đất liền.
Tai cô cũng không cảm thấy khó chịu, quả nhiên, Hạng Thịnh Duật nắm giữ khoa học kỹ thuật mới nhất cao cấp nhất.
Cô tắm nước nóng xong đi ra, Hạng Thịnh Duật đang nửa nằm trên giường, suy tư nhìn cô, trong mắt nhiều hơn mấy phần nguy hiểm…