Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1232: Mong Cầu Đến Thế Mà Thôi​




CHƯƠNG 1232: MONG CẦU ĐẾN THẾ MÀ THÔI
Hạng Thịnh Duật nói cũng hơi đúng. Anh có rất nhiều tiền để không, thôi thì để lo cho tương lai, dù sao tiền của anh xài mãi cũng không hết.
Hơn nữa anh cũng có đầu óc kinh doanh, anh mua con tàu này cũng đang sử dụng.
"Nếu thời gian lâu dài, con tàu này chắc cũng không chịu được, đúng chứ?" Mục Uyển hỏi.
"Em yên tâm đi, anh là người rất thức thời, có thứ gì mới chắc chắn sẽ đưa vào sử dụng." Hạng Thịnh Duật nói: "Em xem xong chưa? Xem xong rồi thì chúng ta trở về thôi, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn thức sớm ngắm bình minh."
Mục Uyển gật đầu.
Thực ra cô không buồn ngủ, buổi chiều cô ngủ nhiều rồi, nhưng phỏng chừng Hạng Thịnh Duật đã buồn ngủ.
"Anh ngủ trước đi, em suy nghĩ cấu tứ truyện tranh một lát." Mục Uyển lại nói.
"Ừm." Hạng Thịnh Duật nói xong ngáp một cái.
Anh trở về tắm rửa xong thì lên giường nằm, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Mục Uyển liếc mắt nhìn anh, trên tờ giấy viết đại cương về câu chuyện của mình...
Nước A.
Hình Thiên thấy truyền hình trực tiếp của Mục Uyển, cô ngồi trên ghế ngẩn người rất lâu.
Trong lòng giống như bị ngâm trong giấm, vừa xót lại vừa đau, đang ăn mòn người anh thành thủng trăm ngàn lỗ.
Anh vẫn nhớ ngày cưới cô về, thật ra anh cũng từng nghĩ tới có nên làm chuyện kia với cô không?
Lúc cưới cô anh chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn. Cũng không nghĩ tới sẽ chia tay với cô. Anh nghĩ rằng dù sao cũng sống với nhau cả đời, dáng vẻ của cô cũng không tệ, rất hợp với gu của anh. Tuy giữa hai người bọn họ không có tình cảm nhưng cũng sẽ có những đứa con thuộc về bọn họ.
Bọn họ sẽ ở cả đời với nhau.
Nhưng cô nói cô sẽ làm tốt vị trí phu nhân tổng thống, sẽ làm tốt hơn trong tưởng tượng của anh. Cô cũng nói trước khi hai người chưa có tình cảm thì anh đừng chạm vào cô.
Anh rất thường thức những cô gái giữ mình trong sạch, cũng thưởng thức tinh thần can đảm thẳng thắn của cô, thế là chỉ dịu dàng mỉm cười.
Anh dạy cô mưu kế ứng biến. Dạy cô lòng người, dạy cô đại cục, phân tích tình hình đất nước, tình hình giữa các nước cho cô nghe, dẫn cô gặp những người bên cạnh anh.
Anh rất tin tưởng cô, cũng bằng lòng giúp đỡ cô.
Anh thích nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, cũng rất thích dáng vẻ cô nhìn anh chăm chú.
Có lẽ là do anh nghĩ rằng bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.
Có lẽ là tình cảm giữa bọn họ không trải qua trắc trở, ngược lại đã không để anh nghĩ tới việc có phải mình đã yêu cô rồi không?
Mãi đến sau khi xảy ra chuyện đoạn video clip kia bị tung ra, anh cũng đã nghĩ tới việc bọn họ chắc chắn sẽ ly hôn.
Anh không chạm đến cô là vì anh thấy cô còn rất trẻ, giữ gìn tấm thân trong trắng cho cô, như vậy sau khi ly hôn cô cũng sẽ có được sự thương yêu của người chồng tương lai.
Anh nghĩ có lẽ cô sống rất tốt.
Mãi đến sau khi ly hôn anh không thấy cô nữa. Mỗi khi trở về biệt thự trống trải, anh luôn cảm thấy như thiếu thứ gì đó.
Lúc này anh mới phát hiện tình cảm của mình đối với cô hình như còn nhiều hơn trong tưởng tượng của anh.
Nhiều hơn bao nhiêu anh không biết, anh không đong đếm và cũng không biết đong đếm thế nào.
Anh cảm thấy cô sẽ trở về bên cạnh anh, anh cũng muốn cô trở về.
Anh đi giao thiệp, Bạch Nguyệt nói anh đã yêu Mục Uyển rồi, anh cũng cảm thấy chắc chắn mình đã yêu cô.
Thật ra phần lớn đàn ông đối với việc có yêu hay không, có thích hay không, đúng là không có cung phản xạ mãnh liệt như vậy.
Bọn họ có sự nghiệp của bản thân, có quyền lực và địa vị của mình, bọn họ đã tốn rất nhiều tâm tư vào đó nên rất nhiều người không bằng lòng lãng phí thời gian vào chuyện tình cảm.
Anh cũng vậy. Đây có thể là chỗ khác nhau của anh và Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt có thể bỏ hết tất cả để ở cạnh Bạch Nguyệt. Vì muốn ở bên cạnh Bạch Nguyệt nên anh không làm tổng thống, chỉ muốn bảo vệ Bạch Nguyệt hết một đời.
Anh sẽ không. Bởi vì anh hiểu rõ, một khi anh xuống đài, anh không chỉ mất đi tất cả, bị giam cầm cả đời, sống ngày tháng tối tăm không thấy mặt trời thậm chí anh muốn bảo vệ cho Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt cũng chỉ giới hạn trong bóng tối.
Anh chỉ có một người em là Cố Lăng Kiệt, anh cũng không muốn Bạch Nguyệt lại mất đi Cố Lăng Kiệt nữa.
Anh kiên trì bảo vệ.
Nhưng cũng có những lúc nhất là những đêm không chợp mắt được, khi nhớ về Mục Uyển anh cũng sẽ dao động.
Anh đi tìm Cố Lăng Kiệt, trong tình huống bất đắc dĩ anh muốn Cố Lăng Kiệt tiếp nhận vị trí của mình.
Cho dù Cố Lăng Kiệt không muốn, nhưng là suy nghĩ cho đại cục, anh vẫn đáp ứng.
Anh vui mừng đi đến MXG tìm Mục Uyển.
Lúc đó anh nghĩ chỉ cần cô đồng ý, anh sẽ dùng thời gian một năm để rút ra khỏi chính trị, từ đó làm một người bình thường, cùng du sơn ngoạn thủy với cô, làm những chuyện cô thích làm.
Anh sẽ chiều chuộng, giúp đỡ và yêu thương cô.
Bởi vì anh lớn hơn cô, bởi vì cô đã chịu khổ rất nhiều vì anh, bởi vì anh thích cô.
Nhưng đến MXG rồi, Hạng Thịnh Duật tìm đến anh nói anh ta đã hạ độc Mục Uyển rồi, bảo anh rời khỏi.
Khi anh nghe được Mục Uyển đồng ý buông bỏ hết thảy đi cùng anh, anh vui mừng cỡ nào. Giây phút từ chối Mục Uyển kia anh đau đớn cỡ nào.
Anh biết Mục Uyển sẽ khổ sở, bởi vì cô đồng ý từ bỏ mọi thứ đã chứng minh cô thực lòng yêu anh.
Con người anh từ trước tới giờ vẫn luôn hờ hững đối với tình yêu, cũng rất thiếu thốn tình cảm, còn đối với phụ nữ thì anh càng không để trong lòng.
Lúc trước cảm giác mông lung đối với Bạch Nguyệt cũng là bởi vì anh là anh trai sinh đôi của Cố Lăng Kiệt, chứ không phải vì anh yêu Bạch Nguyệt, mà là vì Cố Lăng Kiệt rất yêu Bạch Nguyệt.
Anh chưa từng có cảm giác ghi lòng tạc dạ, giây phút từ chối Mục Uyển kia, anh đúng là có loại cảm giác tim của mình giống như bị ai đó khoét đi.
Cũng vào ngày hôm đó, anh nhận được điện thoại của Hoa Cẩm Vinh .
Hoa Cẩm Vinh hi vọng kết giao với anh.
Anh và Mục Uyển là không thể nào, chuyện anh có thể làm cũng chỉ là ngồi vững ở vị trí này, làm chuyện nên làm, bảo vệ những thứ bản thân nên bảo vệ.
Vì thế anh không suy nghĩ đã đồng ý.
Hôm qua Mục Uyển gởi video ủng hộ tới, hôm nay anh đã nhìn thấy truyền hình trực tiếp của Mục Uyển.
Trong buổi trực tiếp, cô rất nhạy bén, sắc sảo. Trong mắt cũng sáng lấp lánh, là dáng vẻ khác của cô mà anh chưa từng được thấy. Cả người cô giống như có gai, bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái công kích, không sợ gì cả, cả người đều tỏa ra ánh sáng.
Cuối cùng anh cũng không hiểu rõ tất cả con người cô, hoặc là anh không yêu cô nhiều như Hạng Thịnh Duật.
Cô theo Hạng Thịnh Duật vẫn tốt hơn theo anh.
Nghĩ như vậy anh cũng không biết là thoải mái hay đau lòng. Vừa vui mừng vì Mục Uyển lại đau lòng cho cô đến nỗi vành mắt đều đỏ lên.
Anh lấy di động ra, nhìn số điện thoại của di động do dự mãi cuối cùng cũng gọi đi.
Bên phía Mục Uyển lại là tiếng “tút, tút, tút.”
Anh không gọi được.
Là ý trời sao?
Anh hít sâu một hơi, mới vừa để điện thoại xuống, thì có cuộc gọi đến.
Trong lòng anh dấy lên một tia hi vọng, nhưng khi thấy là Hoa Nhiên gọi tới thì tâm tình anh trở nên sa sút ngay lập tức.
May mà anh đã chuẩn bị tâm lý Mục Uyển chắc sẽ không để ý đến anh nữa nên anh cũng quá thất vọng. Anh cong khoe môi tự cười giễu mình, sau đó nhận điện thoại.
"Muộn như vậy còn chưa ngủ sao?" Hình Thiên hỏi: "Phụ hoàng cô làm khó mẹ con cô sao?"
"Chú à, chú đau lòng sao?" Hoa Nhiên hỏi.
Hình Thiên cười trầm thấp: "Chỉ cần cô ấy thật sự hạnh phúc, tại sao tôi phải đau lòng? Thứ tôi mong cầu chẳng qua cũng chỉ là để cho cô ấy bình an, vui vẻ mà thôi."
"Như vậy chú sẽ lại lẻ loi một mình." Hoa Nhiên nói.
Hình Thiên mỉm cười.
Từ lúc anh bắt đầu sinh ra, ba không phải là ba ruột của anh, người phụ nữ anh thích không phải là người phụ nữ của anh, ngay cả vợ cũng không phải là vợ của anh.
"Cho tới nay tôi đều lẻ loi một mình, quen là được." Hình Thiên bình tĩnh nói, giọng nói được thời gian mài giũa càng trở nên ôn hòa hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK