Chương 1134: Nụ Cười
CHƯƠNG 1134: NỤ CƯỜI
Hoàng tử Kewell nhìn tập tài liệu rất dày, anh lật qua, tập tài liệu có 12 trang.
Nội dung tài liệu gồm có sự kiện lịch sử của các quốc gia, phân tích nguyên nhân, diễn biến và kết quả. Đồng thời cũng đề cập đến một vài vấn đề của công chúa Dania và hoàng tử Caeser, có phân tích tính cách và dự kiến trong tương lai.
Tất cả các phân tích được đưa ra rất kĩ, nhưng đồng thời kèm theo hai sự lựa chọn, một trong số đó là hợp tác với Mục Uyển để thúc đẩy các mối quan hệ ở nước M.
Mục Uyển – người đại diện cho Hạng gia, cũng đại diện cho vũ khí tối ưu nhất. Nhưng nếu như anh ta cảm thấy không cần thiết thì hai người vẫn sẽ tiếp tục gìn giữ mối quan hệ tốt đẹp. Cuối cùng cái đích mà họ hướng tới không phải là thù địch mà là tăng cường sức mạnh cho đổi bên.
Mục Uyển ra ngoài nói với Lã Bá Vĩ và An Kỳ: “Việc phải giải quyết ở nước mxg coi như đã tạm xong, ngày mai chúng ta sẽ về nước, hai người còn việc gì cần giải quyết nữa thì mau đi làm đi.”
An Kỳ nhìn Lã Bá Vĩ rồi lấy hết dũng khí nói: “Cô có thể cho chúng tôi mượn tiếp 1 triệu đô la Mỹ nữa được không? Tôi có chút việc cần dùng đến.”
Mục Uyển gật đầu: “Đưa số tài khoản cho tôi.”
An Kỳ giật mình: “Cô không hỏi tôi sẽ dùng vào việc gì sao?”
“Nếu như tôi đã thuê cô thì đương nhìn là tôi có niềm tin với nhân cách và cách hành xử của cô. Cô mượn tiền của tôi chắc chắn là có việc cần dùng đến. Việc đó thì tôi không cần biết, cô tự biết là được rồi.”
“Nếu cô đưa tôi thì có thể sẽ phải chịu thiệt.” An Kỳ nói.
Mục Uyển cười đáp: “Tiền vốn dĩ chỉ là một công cụ để trao đổi mua bán. Trước đây người ta dùng một đầu trâu để đổi lấy một con gà bởi vì muốn ăn thịt gà. Có người lại dùng một cái đầu dê để đổi lấy một con thỏ vì thấy thỏ là loài động vật đáng yêu. Có xứng đáng hay không đều ở trong lòng mỗi người, chỉ cần bản thân cảm thấy vui vẻ là được. Bây giờ có rất nhiều người vì quá mê tiền mà trở thành nô lệ của đồng tiền. Nhưng thực tế thì con người nên biết hài lòng, có được những thứ cần thiết là được.”
“Mặc dù tôi không tán thành lắm nhưng phu nhân thực sự là người nhân ái, cô khiến tôi rất khâm phục. Cảm ơn cô, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng để đền đáp ân tình của cô.” An Kỳ nói.
“Hãy gửi số tài khoản của cô qua điện thoại cho tôi, tôi sẽ gửi tiền qua cho cô.” Mục Uyển nói rồi nhìn sang Lã Bá Vĩ: “Anh có cần phải đi thăm bạn gái không? Anh cùng tôi đi nước M đã được một thời gian khá lâu, giờ mới có dịp trở lại, cũng nên đi thăm cô ấy.”
“Không cần đâu phu nhân, tôi lo cho sự an toàn của cô, cô ấy sẽ hiểu thôi.”
Mục Uyển cười mỉm: “Chính vì cô ấy thông cảm cho anh nên mới không được để cô ấy chịu ấm ức. Cô ấy bao dung, nhận nại nhưng anh không được lãng phí tình yêu mà cô ấy dành cho anh. Người quan trọng nhất đối với anh nên là cô ấy chứ không phải tôi. Anh mau đi đi.”
Lã Bá Vĩ nhìn qua An Kỳ.
An Kỳ liền nói: “Anh đi đi, phu nhân đã có tôi ở bên cạnh rồi.”
“Cảm ơn.” Lã Bá Vĩ nói với An Kỳ, rồi quay lại nhìn Mục Uyển: “Cảm ơn phu nhân đã thông cảm.”
Mục Uyển lắc đầu: “Không cần cảm ơn.”
Mặc dù Mục Uyển không còn hy vọng vào tình yêu nữa nhưng vẫn luôn âm thầm hy vọng rằng những người ở bên cạnh cô sẽ có được hạnh phúc.
Cô đi đến bờ sông rồi lại đi lên một chiếc thuyền, Mục Uyển nói với người lái thuyền: “Nếu như đến đầu đằng kia thì hãy đi ngược lại, cứ đi như vậy chứ đừng dừng lại. Khi nào lên bờ tôi sẽ gửi tiền cho ông.”
“Được.”
Mục Uyển lên thuyền rồi nằm nghỉ trong không gian yên tĩnh. An Kỳ quay ra nhìn cô, dường như Mục Uyển đã ngủ say. Thời gian cứ trôi đi, trời cũng đã tối nhưng Mục Uyển vẫn chưa dậy.
Thấy vậy An Kỳ có chút lo lắng liền gọi nhỏ: “Phu nhân.”
Mục Uyển liền mở mắt nhìn An Kỳ: “Sao vậy?”
Thì ra là từ lúc đó đến giờ Mục Uyển không hề ngủ.
“Phu nhân…có đói không? Cô có cần ăn chút gì không?” An Kỳ hỏi.
Mục Uyển lại hỏi ngược lại cô: “Cô có đói không?”
An Kỳ lắc đầu.
Mục Uyển nhìn về phía bờ, bên trong thành phố đã lên đèn trông rất đẹp. Cô vẫn không nói gì mà cứ lẳng lặng quan sát.
Điện thoại của An Kỳ reo lên, là Lã Bá Vĩ gọi đến.
“Hai người giờ đang ở đâu?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Đang ở trên du thuyền, anh đã giải quyết xong việc chưa?”
“Gửi cho tôi vị trí của hai người, tôi sẽ lập tức qua đó.” Lã Bá Vĩ nói xong liền cúp máy.
“Phu nhân, Lã Bá Vĩ nói tôi gửi cho anh ấy vị trí của chúng ta để qua đây. Tôi buồn cười chết mất, lẽ nào anh ấy định bơi qua đây sao?”
Mục Uyển cười đáp: “Cô đã từng có bạn trai chưa?”
An Kỳ nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi không biết anh ấy có được tính không, nhưng chỉ là mối tình không rõ ràng, thậm chí dường như chúng tôi còn chưa bắt đầu. Người như tôi…”
An Kỳ cứng rắn: “Có lẽ mười năm sau cũng không thể có bạn trai.”
Mục Uyển dựa vào mạn thuyền rồi nhìn về phía đất liền xa xăm, người ngoài thực sự không thể hiểu rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì.
Khi hai người họ vào bờ thì Lã Bá Vĩ đã đợi họ ở trên bờ. Mục Uyển nhìn đồng hồ, giờ đã hơn tám giờ rồi.
Mục Uyển bước từ trên thuyền xuống, cô nhìn thấy mắt của Lã Bá Vĩ vẫn còn đỏ hoe: “Có cần tôi cho người đưa cô ấy đến nước M không? Ít nhất thì chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt.”
Lã Bá Vĩ lắc đầu: “Cô ấy đã…chết rồi.”
Mục Uyển ngừng lại: “Hôm nay sao?”
“Là mấy ngày trước…cô ấy đã được an táng và chôn cất rồi. Tất cả…tất cả những chuyện này tôi đều không biết.”
“Tôi xin lỗi.” Mục Uyển nói: “Nếu như không phải mấy ngày nay tôi bận rộn thì anh đã có thời gian đi thăm cô ấy rồi. Sẽ không như bây giờ, đến gặp mặt…gặp mặt cũng không thể nữa. Tôi xin lỗi anh.”
“Cô ấy có để lại cho tôi một video.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển có phần không hiểu: “Chẳng phải cô ấy hôn mê sao? Đoạn băng đó là trước đây quay ư?”
“Bác sĩ nói trước khi qua đời cô ấy có tỉnh dậy được mấy phút. Mặc dù khó khăn trong việc giao tiếp nhưng cô ấy đã dùng kí hiệu bằng tay để nói với tôi.” Lã Bá Vĩ nói rồi nước mắt trào ra: “Một năm sau, một năm sau tôi sẽ về bên cạnh chăm sóc cô ấy.”
Mục Uyển cũng trào nước mắt. Thứ nhất là vì cô cảm thông cho Lã Bá Vĩ và bạn gái của anh, chuyện tình của họ làm cô cảm thấy rất đau lòng. Thứ hai là vì ghen tỵ, cô ghen tỵ với Lã Bá Vĩ có được tình yêu, có thể nuôi dưỡng tình yêu của mình. Mặc dù có đau thương, có mất mát nhưng anh ấy biết rõ bản thân nên làm gì, phải đi đâu.
Anh ấy không giống cô, vẫn còn rất mơ hồ với tình yêu của chính mình.
“Tôi ủng hộ anh.” Mục Uyển nói: “Mười một giờ sáng mai chúng ta mới đi, vẫn còn thời gian tối nay để anh ở bên cô ấy.”
Lã Bá Vĩ lắc đầu: “Đủ rồi, tôi xin lỗi phu nhân.”
“Anh lớn tuổi hơn tôi, gọi tôi là Mục Uyển là được rồi. Gọi như vậy nghe cũng gần gũi hơn.” Mục Uyển cười nói.
Nhưng không hiểu sao nước mắt cô cứ tuôn trào.
“Tôi biết một bác sĩ tâm lí rất giỏi, mặc dù không được như Bạch Nguyệt nhưng cũng rất có tiếng, cô thử đi gặp đi.” Lã Bá Vĩ khuyên nhủ.
Mục Uyển mím môi. Lã Bá Vĩ cũng là một người rất lợi hại, ít nhất thì anh ta rất biết nhìn người, cũng rất dũng cảm. Suy cho cùng chỉ là thiếu đi may mắn.