Chương 507: Thích Thì Đừng Làm Sai Nữa
CHƯƠNG 507: THÍCH THÌ ĐỪNG LÀM SAI NỮA
“Được, đúng rồi, cô còn phải đến quân khu nữa không? kiểm tra lần trước còn chưa làm, ngoài ra, bên này đã tìm được thông tin 80% số người bên căn cứ của Thịnh Đông Quan rồi, có cần gửi cho cô không?” Lâm Tiến hỏi.
“Gửi sang đây đi, tôi xem qua một chút, tối nay tôi làm tờ xét nghiệm, cậu gửi cho tất cả binh sĩ bảo họ làm, một số người sẽ cần làm lần thứ hai, lần thứ ba.” Bạch Nguyệt nói.
“Được.”
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, gọi cho Từ Trường An.
“Đàn em của tôi, cuối cùng cô cũng gọi điện cho tôi rồi, tôi sắp chết cóng ở sân bay rồi.” Từ Trường An oán trách.
“Đàn anh, anh đã đến rồi sao? Thật ngại quá, tôi đang ngủ trưa, bây giờ tôi sẽ đi đón anh.” Bạch Nguyệt kéo chăn rời khỏi giường.
“Đợi đến lúc cô đón không biết tôi phải chết bao nhiêu lần rồi, bây giờ đang ở phòng VIP 1908 ở khách sạn quốc tế, đã ăn tối rồi, cô còn muốn qua đây không?” Từ Trường An nói.
“Tôi còn chưa ăn tối nữa!” Bạch Nguyệt nhìn thời gian trên đồng hồ, 19 giờ 10: “Hay là hẹn lúc mười giờ tối?”
“Hôm nay thì thôi, tôi đi lâu có chút mệt mỏi, đợi cô đến mệt cả tim, bây giờ cả người đều mệt, ngày mai dậy liên lạc với cô sau, tối nay tôi nghỉ ngơi trước đã.”
“Cũng được, vậy ngày mai mời mọi người ăn trưa.”
“Không có mọi người, chỉ có tôi, em gái tôi cũng không đến, tôi và cô ấy... tôi từ bỏ rồi.” Từ Trường An cảm thán.
“Nhân lúc anh còn ở nước A, tôi giới thiệu cho anh một cô bạn gái.” Bạch Nguyệt an ủi anh.
“Không cần, bây giờ tôi đang điều chỉnh lại tâm trạng, một hai năm sau hẵng nói. Tôi cúp trước đây.” Từ Trường An cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt thở một hơi dài.
Từ Trường An là người đàn ông tốt, chỉ đáng tiếc trong mắt anh ta trừ em gái ra thì không thấy một ai khác.
Bạch Nguyệt lại gọi điện thoại cho Thẩm Diên Dũng.
“Cô đã gặp được người chưa?” Thẩm Diên Dũng vào thẳng vấn đề hỏi cô.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Thấy rồi, giống hệt Cố Lăng Liệt, nếu như không phải tôi biết Cố Lăng Kiệt đã chết rồi, tôi còn tưởng là Cố Lăng Kiệt, nghe nói, anh ta được trực tiếp đưa lên làm phó bộ trưởng?”
“Tôi cũng vừa mới biết, điều tra hồ sơ mật quả thật có thông tin của cậu ta, cậu ta nhỏ hơn Cố Lăng Kiệt một tuổi, nhiều năm như vậy rồi, dẫn dắt một đám thuộc hạ, xuất quỷ nhập thần hoàn thành được rất nhiều nhiệm vụ mũi nhọn.
Lần này về nước, Hình Thương đến tìm tôi, nói rằng để cậu ta làm phó bộ trưởng bộ ngoại giao.
Hình Thương là ông nội cậu ta, bộ trưởng của bộ ngoại giao cũ.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Hồ sơ mật, lấy đâu ra hồ sơ mật?” Bạch Nguyệt hỏi dồn.
“Là như này, bộ phận nước tôi và các bộ phận khác được quản lý tách biệt, mỗi người đều có quyền hạn riêng của mình.
Ví dụ, bộ phận ngoại giao không thể biết tình hình của bộ quốc phòng, bộ quốc phòng không biết tình tình ở những chỗ khác, mỗi một bộ phận đều có phòng kho bí mật riêng, người khác không thể biết được.
Quản lý còn phân giai cấp, ví dụ, bộ ngoại giao trước kia là do Hình Thương quản lý, sau đó đến tôi, nhưng tôi không thể mở rộng quyền hạn của Hình Thương, trừ khi ông ta nhượng quyền lại.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
“Như vậy sẽ tạo thành sai sót trong công việc chứ, cũng sẽ có rất nhiều thứ đen tối sẽ nảy sinh trong đó.” Bạch Nguyệt nhăn chặt mày.
“Không, tổng thống có quyền được mở rộng quyền hạn, chỉ cần có hơn nửa số người tham gia hội nghị đồng ý, ngoài ra, bên kiểm tra kĩ thuật nếu nhận được tố cáo thì cũng sẽ kiểm tra lại bộ phận.”
“Vậy có khả năng như này không, tư liệu của Hình Thiên là Hình Thương tự nhập vào?” Bạch Nguyệt hỏi.
Thẩm Diên Dũng bật cười: “Đầu tiên, có khả năng này, thứ hai, quả thật cũng có một người đang dẫn đội trinh thám, nếu như không phải là Hình Thiên thì sẽ là ai!
Cuối cùng, đến cô cũng nghi ngờ đó là Cố Lăng Kiệt rồi, thì đó chắc chắn sẽ không phải Cố Lăng Kiệt.”
“Tại sao?”
“Nếu cậu ta là Cố Lăng Kiệt thì nhất định sẽ nói cho cô biết, không phải sao?” Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
Bạch Nguyệt trầm mặc trong phút chốc.
Bây giờ cô biết tại sao Cố Lăng Kiệt lại không nói cho cô biết rồi, bởi vì chỉ cần có một chút sơ suất thôi là anh sẽ chỉ có con đường chết, không nói cho cô có lẽ mới là cách tốt nhất, bởi vì người khác đều phán đoán qua phản ứng của cô.
“Anh định lúc nào thì sắp xếp tôi vào nội các của bộ ngoại giao?” Bạch Nguyệt chuyển chủ đề.
“Tháng một sẽ có cuộc kiểm tra, tôi giúp cô báo danh rồi đem đáp án cho cô, cô học thuộc một chút, đến lúc phỏng vấn thì cứ thực hiện theo quy trình, còn về nội các, đầu mỗi năm đều có báo danh, tôi sẽ sắp xếp cô vào.”
“Ừm, được.”
“Trần Niệm.” Thẩm Diên Dũng họ một tiếng, trầm mặc không nói nữa.
“Nói.” Bạch Nguyệt đơn giản đáp một chữ.
“Lưu San, sống có tốt không?” Thẩm Diên Dũng thấp giọng hỏi.
“Không có tin tức nghĩa là tin tốt. Anh vẫn nên lo cho thân anh trước đi, bên cạnh anh mới là tứ bề khốn đốn, cứ như vậy đã, tôi cúp đây.” Bạch Nguyệt trực tiếp cúp luôn điện thoại, cô đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài.
Không biết Lưu San sống có tốt không?
Chuông cửa kêu lên
“Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Lâm Thư Lam đứng ở cửa: “Phu nhân? Có một cô gái nói là bạn của cô, muốn gặp cô, hiện đang chờ ngoài cửa.”
“Cô gái?” Bạch Nguyệt quay đầu, trong lòng kích động, có lẽ nào là Lưu San?
“Cô ấy tên gì?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Hình như là Linh gì đó.”
Đáy mắt Bạch Nguyệt lại tối thêm mấy phần.
Linh.
Alan có nói rồi.
Đến muộn hơn dự tính của cô.
“Để cô ấy vào đi.” Bạch Nguyệt nói.
“Có cần chuẩn bị cơm tối cho cô không?” Lâm Thư Lam quan tâm hỏi.
Bạch Nguyệt gật đầu, sờ vào bụng mình: “Hình như là đói rồi.”
Lâm Thư Lam đi chuẩn bị cơm tối, Tống Tâm Vân vẫn đang ở phòng khách, nhìn thấy cô, muốn nói lại thôi. “Tiểu Niệm, mẹ nghe nói hôm nay các con gặp phải một người giống hệt Cố Lăng Kiệt?”
“Mẹ, Cố Lăng Kiệt đã chết rồi, cho dù có giống thì cũng không phải. Hơn nữa, anh ta là con riêng của chị họ của mẹ.” Bạch Nguyệt nhắc nhở bà.
“Con riêng của chị họ ta sao.” Tống Tâm Vân gật đầu: “Cái này thì cũng giải thích được rồi, tốt lắm, tốt lắm.”
Bà quay người, lẩm bẩm rồi trở về phòng mình.
Bạch Nguyệt quay đầu nhìn bà, Tống Tâm Vân lớn tuổi rồi, có những thứ cách xa ra vẫn tốt.
Bà mất đi hai người thân nhất trong khoản thời gian ngắn, có lẽ còn đau khổ hơn cả cô.
Bạch Nguyệt lại thở dài một hơi, nghe thấy tiếng xe ô tô ngoài cửa.
Linh chạy vào, mắt đỏ hoe nhìn Bạch Nguyệt: “Em vẫn luôn rất thích chị, cũng thấy chị là người rất thanh cao, càng thấy rằng trên đời này chỉ có chị mới xứng với anh Alan. Em biết chồng chị qua đời khiến chị rất buồn, nhưng đừng vì buồn mà đưa ra sai quyết định được không? Em rất thích Tô Khánh Nam.”
“Ngoài Cố Lăng Kiệt ra tôi sẽ không thích một ai nữa, việc của cô và Tô Khánh Nam là việc của hai người.”
“Nhưng mà Tô Khánh Nam chỉ thích chị.” Linh ủy khuất nói.
“Trong lòng cô biết rõ, cho dù anh ta có yêu tôi hay không, cũng không phải là điều tôi có thể thay đổi. Hoặc là yêu anh ta thì phải chấp nhận điều này, hoặc là thay đổi anh ta, dùng sự nỗ lực của bản thân để anh ta yêu cô, hoặc là từ bỏ. Tôi chỉ có thể cho cô ba sự lựa chọn.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói.