Chương 929: Nhớ Uống Thuốc, Đừng Mang Thai
CHƯƠNG 929: NHỚ UỐNG THUỐC, ĐỪNG MANG THAI
"Hắc Muội , qua đây." Mục Uyển sợ cứng đấu với cứng, Hắc Muội sẽ có nguy hiểm. Hạng Thịnh Duật giơ tay chém xuống sẽ không nương tay đâu.
Hắc Muội nhìn Hạng Thịnh Duật lại nhìn về phía cửa phòng của Mục Uyển, sau đó đi về phía phòng của Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật siết chặt nắm đấm, rời khỏi chỗ của bọn họ.
Mục Uyển đã từ trên giường đứng lên, đang mặc áo lông và dặn dò Hắc Muội : "Lát nữa em ném cái ga trải giường này đi, thay ga trải giường mới. Chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi."
"A." Hắc Muội không hiểu, lật chăn ra thì thấy có vết máu trên giường. "Cô chủ, cái này không sao đâu, em giặt một cái là sạch thôi."
"Vứt đi." Cô nhìn thấy lại phiền lòng. Trên cái ga giường này có ký ức không tốt của cô.
"Vậy được rồi." Hắc Muội đáp và làm việc cũng rất gọn gàng, lập tức kéo ga trải giường ra ngoài, nhét vào túi rồi đi ra ngoài vứt.
Mục Uyển cảm thấy bụng vẫn còn đau. Trước đây cô xem tiểu thuyết đều nói thoải mái thế này thế kia, nhưng không có, hoàn toàn không có. Ngoại trừ đau ra thì vẫn là đau, bây giờ vẫn còn rất đau.
Hạng Thịnh Duật thật đúng là bỉ ổi. Vì ngăn cản Lục Bác Lâm ở cùng với Hạng Kim Thu mà ngay cả chuyện cưỡng bức này cũng làm được.
Cô nhất quyết không cho anh ta thực hiện được ý định nên bấm số gọi điện thoại.
Lục Bác Lâm nghe máy và kích động nói: "Uyển Uyển, là em sao?"
"Ừ." Mục Uyển đáp một tiếng: “Tôi có chuyện cảm thấy cần phải nói cho anh biết, tôi mới bị người ta cưỡng bức, ngày mai không đi bệnh viện được. Hạng Kim Thu sẽ cảm thấy tôi nói dối, dì ấy sẽ không tin chúng ta."
"Cái gì? Ai, là ai!" Lục Bác Lâm tức giận nói, tiếng thở hổn hển truyền tới trong điện thoại di động.
"Hạng Thịnh Duật." Mục Uyển nói.
Lục Bác Lâm chấn động: “Là anh ta à!"
"Anh ta đã xếp người ở bên cạnh anh hoặc dì tôi, biết chuyện ngày mai các người muốn đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra, cho nên đã ra tay trước." Mục Uyển nói.
Trong đầu Lục Bác Lâm vẫn còn đang hoảng hốt: “Em… muốn anh làm thế nào?"
"Lục Bác Lâm, nếu như anh còn là một người đàn ông chính trực, vậy ai tổn thương anh, ai hại anh, anh lại đi đối phó với người đó! Là Hạng Thịnh Duật tìm người làm tôi và anh hôn mê để quay đoạn video kia, cũng là anh ta làm cho anh và dì tôi ly hôn, ép tôi ly hôn với Hình Thiên. Anh ta muốn dì tôi lấy Sở Dục Băng để làm vững chắc quyền thế của anh ta, cấu kết với Sở Dục Băng làm việc xấu. Ngày nào đó anh ta trở thành quốc vương nước M, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua anh, cũng sẽ không bỏ qua cho tôi đâu. Con người anh ta sẽ không để lại tai họa ngầm cho mình." Mục Uyển khuyên nhủ.
Lục Bác Lâm cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta biết ý của Mục Uyển: “Em hy vọng anh và dì em ở cùng với nhau để ngăn cản kế hoạch của Hạng Thịnh Duật sao? Anh ta sẽ giết anh mất."
"Ngày anh ta trở thành quốc vương, anh thấy anh ta sẽ không giết anh à?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Em biết anh không muốn ở cùng với dì em. Ở cùng với cô ta, anh cảm thấy rất phiền, cũng rất chán ghét. Anh muốn ở cùng với em. Em có thể hứa hẹn ở cùng với anh không?" Lục Bác Lâm hỏi.
Mục Uyển im lặng.
Hình Thiên từng nói với cô, trên thế giới này không có ai là kẻ ngốc cả. Cho dù là một kẻ đần cũng biết tranh thủ lợi ích cho mình.
Lục Bác Lâm càng không ngu ngốc.
Cô cần phải giống như một con rắn rết, nói dối, dụ dỗ người khác, vì mục đích của chính mình mà để cho người khác chết vì cô. Nhưng... Mục Uyển cuối cùng vẫn là Mục Uyển, có một số việc cô làm không được, giống như cô không thể chấp nhận chuyện đưa mình cho Hạng Thịnh Duật vậy.
Hoàn cảnh có thể làm cho người ta thay đổi, làm cho người hiền lành biến thành người ác độc, để trả thù không tiếc biến mình thành ác ma.
Dự định ban đầu của cô sẽ thay đổi như vậy, nhưng trong lòng luôn có một giọng nói nhắc nhở mình, cô chán bản thân mình như vậy.
"Lục Bác Lâm, anh biết tôi không khác với những người phụ nữ bình thường, có rất nhiều người xinh đẹp như tôi, nhưng trên người tôi có nhiều chuyện rối loạn, danh tiếng của tôi thật sự không dễ nghe, tôi bị gắn lên danh hiệu là người phụ nữ lẳng lơ. Chúng ta có thể ngăn cản Hạng Thịnh Duật trở thành quốc vương, nhưng rất khó hủy diệt anh ta. Bây giờ tôi đã là người phụ nữ của anh ta, anh còn muốn tôi sao?"
"Muốn, có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp nhưng anh chỉ thiếu nợ một mình em, cũng chỉ có em đã cứu anh, cũng chỉ có em đi vào trong trái tim của anh. Vì em, anh có thể làm được tất cả, chỉ cần em đồng ý ở cùng với anh, những chuyện khác anh đều không để ý tới." Lục Bác Lâm xác định nói.
"Tôi không nhìn thấy được tương lai."
"Em có thể lừa gạt anh giống như anh lừa gạt những người khác vậy." Giọng Lục Bác Lâm gần như là cầu khẩn.
Mục Uyển im lặng và hít sâu một hơi, rất nhiều suy nghĩ quay cuồng trong đầu cô, đối chọi với nhau, cân nhắc, so sánh và phán đoán tình huống: “Bây giờ nếu tôi chủ động gọi điện thoại cho anh chính là đã ngồi trên một con thuyền với anh, không phải sao? Chúng ta là bạn liên minh. Còn về phần sau này thì rất dài, dài tới mức tôi không nhìn thấy được điểm cuối. Tôi không biết cuối cùng chúng ta có thể sống sót hay không, nhưng bây giờ chúng ta kề vai chiến đấu mỗi ngày, anh có bằng lòng kề vai chiến đấu với tôi không?"
Lục Bác Lâm cười: “Đúng vậy, bây giờ đối với anh, em bằng lòng gặp anh, ôn hòa với anh đã là hy vọng lớn nhất của anh rồi. Anh đã biết phải làm sao. Anh sẽ ở cùng với dì em, không cho cô ta lấy Sở Dục Băng, giống như trước đây anh cưới cô ta cũng là vì được nhìn thấy em vậy."
"Cảm ơn."
"Em nhớ uống thuốc, đừng để mang thai."
"Yên tâm, Hạng Thịnh Duật sẽ không để cho tôi mang thai đâu. Anh ta chỉ muốn hành hạ và nghiền ép tôi thôi. Nhưng tôi sẽ không để cho anh ta được như ý đâu." Mục Uyển nói rất chắc chắn.
"Uyển Uyển, hay là chúng ta trốn đi, rời khỏi đất nước này thôi. Hạng Thịnh Duật quá khủng khiếp, anh cũng không muốn ở cùng với dì em, anh chỉ muốn ở cùng với em." Lục Bác Lâm đề nghị.
"Muốn chạy trốn thì tôi đã không trở lại. Tạm thời cứ như vậy đã. Tôi muốn đi ăn cơm tối, tối nay sẽ liên lạc lại sau." Mục Uyển nói xong liền cúp máy và đi ra ngoài. Hắc Muội cũng bước vào.
"Cô chủ, bên ngoài đang có tuyết rơi, em đã gọi taxi chờ ở cửa lớn rồi." Hắc Muội nói.
"Từ đây đi tới cửa lớn cũng rất xa, tôi tính ngày mai sẽ đi mua chiếc xe con, như vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm cũng dễ dàng hơn." Mục Uyển nói xong liền đi ra ngoài.
Thật sự có tuyết rơi, tuyết còn rất lớn nữa. Cô nhìn lên không trung thấy những bông tuyết lớn bay đầy trời, bắt đầu nhớ tới Hình Thiên, khóe miệng hơi cong lên.
Cho dù có lạnh, có khó khăn, bị hành hạ nhiều hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến Hình Thiên thì trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp.
Điện thoại di động chợt đổ chuông. Cô nhìn thấy là Hạng Thịnh Duật nhưng không muốn nghe điện thoại của anh ta nên cúp máy.
"Cô chủ." Hắc Muội cố gắng giơ cao một chiếc ô lớn, che cho Mục Uyển.
"Không cần dùng ô đâu. Trời đổ tuyết không đáng ngại, chỉ cần mặc áo lông và đội mũ là được rồi." Mục Uyển dịu dàng nói và thoáng cười, đội mũ đi ra ngoài.
Hắc Muội lập tức đuổi theo.
Bọn họ cùng đi bộ đến cửa lớn, bác tài xế đã sớm chờ sẵn ở đó.
"Bác tài, đi tới tòa nhà CH." Mục Uyển nói.
Hắc Muộinhìn về phía Mục Uyển, muốn nói lại thôi.
"Em muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng nhịn kẻo không tốt." Mục Uyển nhìn về phía Hắc Muội và dịu dàng nói.
"Cô chủ, cô đến ngày đó thì nhất định phải giữ ấm, nếu không sẽ bị đau, còn để lại căn bệnh, sau này sẽ không tốt đâu." Hắc Muội đề nghị.
Mục Uyển mỉm cười.
Cô không phải tới ngày đó mà là lần đầu tiên đã không còn nữa...