Chương 814: Phát Triển Theo Hướng Tốt Đẹp
CHƯƠNG 814: PHÁT TRIỂN THEO HƯỚNG TỐT ĐẸP
“Anh nếu như thích cô ấy thì lúc em không ở đây đã yêu cô ấy rồi, yên tâm, cô ấy là của em, anh đối với cô ấy không phải là loại tình cảm như em nghĩ đâu, nếu có thì cũng là bị quan hệ của em ảnh hưởng, bây giờ em trở lại rồi, cũng không có chuyện gì của anh nữa rồi…” Hình Thiên trầm giọng nói.
Anh sâu kín nhìn Bạch Nguyệt dưới lầu.
Một năm qua, anh gặp cô trong mơ mấy lần, đều là lúc cô và Cố Lăng Kiệt xa cách nhau.
Cố Lăng Kiệt mơ thấy cô, anh cũng mơ thấy được gặp cô.
Có điều, lần này, anh để bản thân mình làm người đứng xem, vì biết rõ có liên quan đến việc Cố Lăng Kiệt mơ thấy cô.
Tính liên kết của song sinh rất kì lạ, sẽ dễ bị lạc mất tim của mình, rất may, cậu ấy đã trở lại, cũng cảm ơn Bạch Nguyệt từ trước đến giờ cũng không cho anh một cơ hội.
“Em chuẩn bị năm nay định bổ sung cho cô ấy một đám cưới, trước đây bởi vì có quá nhiều lí do mà không thể có một đám cưới đàng hoàng, em cũng muốn tặng cho cô ấy một món quà, một đám cưới mà cô ấy muốn.” Cố Lăng Kiệt cũng nhìn về phía Bạch Nguyệt nói.
Hình Thiên nhìn về phía Cố Lăng kiệt, thâm sâu nói: “Liên quan đến Thẩm Diên Dũng.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt trả lời, lạnh lùng nói: “Em trở lại làm thủ trưởng của quân khu, giúp anh ổn định lại tất cả mọi thứ trong quân khu chính là muốn Thẩm Diên Dũng được tự do.”
“Nhưng bây giờ lòng người không ổn, còn có một Lâm Tiến đang quan sát gắt gao, anh ta giống như Tả Đoàn Niên lúc trước, ổn định địa vị của phó Tổng thống, quan hệ lén lút rắc rối phức tạp, còn có một Sở Dã Bạch nữa, anh ta là thế lực mới Thẩm Diên Dũng bồi dưỡng, Thẩm Diên Dũng tuy sụp đổ nhưng thế lực của nhà họ Thẩm vẫn còn đó.” Hình Thiên lo lắng nói.
“Hình Thiên, em với anh được sinh ra cùng nhau, phúc họa cùng chịu, em sẽ tận lực gắng sức giúp đỡ anh củng cố địa vị. Anh bị tiêu diệt, em và Nguyệt cũng sẽ bị tiêu diệt, em sẽ không để cho chuyện đó xảy ra đâu.” Cố Lăng Kiệt cam đoan nói.
“Nhưng, việc của sau này, không phải em có thể khống chế được.”
“Nếu như bởi vì e sợ mà lật lọng, như vậy sau này chỉ là một kẻ bỉ ổi, quân tử thì thản nhiên thư thái, cho dù em chết rồi, cũng không thẹn với lòng, không thẹn với trời đất, em nguyện sống vĩ đại chứ cũng không muốn sống hèn nhát, quân vương, như nó được gọi, cũng có việc không nên làm.” Cố Lăng Kiệt khuyên nhủ.
“Chuyện của Ngô Vương Phù Sai và Việt Vương Câu Tiễn, anh đã nghe qua chưa?”
“Thả Câu Tiễn, vốn là cũng không có vấn đề gì, mặc kệ Câu Tiễn và bản thân mình mới lại vấn đề lớn, người nước A coi trọng việc thắng làm vua, thua làm giặc, nếu như lúc đầu Câu Tiễn không đánh bại Phù Sai, lịch sử sẽ được đánh giá lại, Câu Tiễn là tên tiểu nhân âm hiểm như thế, còn Phù Sai là người quang minh chính đại, tương lai, không phải là giẫm lên vết xe đổ mà là nắm chắc mọi việc ở trong lòng bàn tay của anh.”
Hình Thiên nhìn chằm chằm Cố Lăng Kiệt, khóe miệng giương lên: “Lăng Kiệt, ưu điểm của em là trọng tình trọng nghĩa, khuyết điểm cũng là quá trọng tình nghĩa mới bị người khác lợi dụng.”
“Em không sao cả, chí ít thì không làm bản thân thất vọng.”
“Lúc đưa ra quyết định này, em không nghĩ đến tiểu Nguyệt à? Thả Thẩm Diên Dũng ra chính là một tai họa ngầm.” Hình Thiên khuyên nhủ.
“Đây là ý của cô ấy, cô ấy cũng sẽ chịu hậu quả.”
Hình Thiên cười nói: “Hai người các em thật là một cặp trời sinh, một người vì bạn bè, việc gì cũng mặc kệ, một người vì người mình yêu, cũng là việc gì cũng mặc kệ, được lắm, anh sẽ thả anh ta.”
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Hình Thiên cảm ơn.
Thật ra, Hình Thiên cùng với bọn họ giống nhau, có thể vì anh em nên cũng mặc kệ bất cứ việc gì.
Anh vỗ vai Hình Thiên: “Trưa nay ở lại đây ăn cơm rồi về, việc anh nói, em sẽ cố gắng thu xếp tốt.”
“Đủ tiền không?” Hình Thiên lo lắng nói.
“Nước ngoài có một vài sản nghiệp có thể cầm được, tiền không phải là vấn đề, hơn nữa, trong tay em cũng có vài hạng mục du lịch, tiền thu vào một tháng hơn 300 tỷ vẫn dư sức, không cần lo lắng.” Cố Lăng Kiệt khẳng định nói.
“Ừ, hôm khác cả nhà chúng ta họp mặt đi, anh cũng sẽ gọi Mục Uyển nữa.”
“Đã cưới cô ấy rồi thì hãy đối xử tốt với cô ấy.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
“Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cuối cùng vẫn là gió Đông phong thổi rơi đầy đất Hải Đường, một khoảng bi thương.”
“Ý của câu này là?”
“Cô ấy có người cô ấy thích.” Hình Thiên cười nói.
“Lúc đầu lúc mà em nhìn thấy tiểu Nguyệt, cô ấy cũng có người cô ấy thích, chỉ là Tô Khánh Nam không trân trọng cô ấy nên mới thành toàn cho em, em cũng cảm ơn sự kiên trì của bản thân mình nên bây giờ mới có thể có được tiểu Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt ý vị thâm trường nói, lại vỗ vai Hình Thiên lần nữa, cổ vũ anh.
Bọn họ cùng nhau xuống lầu, Cố Lăng Kiệt không nhìn thấy Bạch Nguyệt ở đây, nên đi ra ngoài tìm.
Bạch Nguyệt tìm được hai sợi dây thừng, cột trên nhánh cây, giữa hai sợ dây trải lên một cái chăn nhỏ, làm thành một cái dây đu đơn giản.
Cô để Thủ thủ ở bên trong, nhẹ nhàng đẩy lên.
Thủ Thủ rất vui vẻ, thoải mái ngồi trong chăn, mỗi lần đẩy lên, cậu bé cười không ngậm miệng được.
Cố Lăng Kiệt đi đến cạnh Bạch Nguyệt: “Anh sẽ sai người đi làm hai dây đu ở đây.”
“Em muốn xây một sân chơi ở sau nhà như thế này, cùng với trồng nhiều loại hoa, anh để việc này em làm cho.” Bạch Nguyệt nói, không muốn anh bởi vì chuyện nhỏ này mà bận lòng.
“Nói với em một tin tốt, Hình Thiên đã đáp ứng thả Thẩm Diên Dũng rồi.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt dừng lại, vui mừng nhìn anh: “Anh nói thật sao?”
“Ừ, anh ấy đáp ứng rồi, nhưng trước khi Thẩm Diên Dũng được thả ra, anh phải gặp mặt anh ta một lần.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Được, tốt quá rồi, lúc nào thì sẽ thả?” Bạch Nguyệt vui mừng hỏi.
“Cũng không biết, đáp ứng thả rồi thì khoảng hai ngày nữa, dù sao trước khi thả thì cũng phải tính toán xong đã.”
“Vậy tối nay em đem tin tốt này nói với Lưu San.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
Lâm Thư Lam đi ra tìm Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt, cung kính nói: “Thủ trưởng, phu nhân, bà chủ gọi hai người về dùng cua, nói cua đã nấu chín rồi ạ.”
“Được.” Bạch Nguyệt ôm Thủ thủ lên: “Ăn cua thôi.”
“Cua có tính hàn, trẻ nhỏ tốt nhất đừng ăn thì hơn.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
“Thủ trưởng, cô chủ, hai người đi ăn trước đi, thức ăn vẫn chưa làm xong, tôi ở đây trông coi Thủ Thủ cho.” Lâm Thư Lam nói.
Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt nhìn nhau, dù sao bọn họ cũng cần phải ăn cơm cùng Hình Thiên nữa, mang theo Thủ Thủ cũng không tiện.
“Cảm ơn cô.” Bạch Nguyệt nói, đem Thủ Thủ giao cho Lâm Thư Lam.
Lâm Thư Lam mang Thủ Thủ tiếp tục chơi, Bạch Nguyệt và Cố lăng Kiệt đi vào nhà.
Hình Thiên đã ngồi vào bàn, cầm điện thoại gửi tin nhắn, trước mặt là mâm cua to, tổng cộng có hai mươi con, còn có nước chấm do Tống Tâm Vân chuẩn bị.
“Hai người trở lại rồi.” Hình Thiên cười nói, đem điện thoại để lên bàn: “Cua thật to, đây là lần đầu tiên trong năm nay được ăn cua lớn như vậy.”
Cố Lăng Kiệt dắt Bạch Nguyệt qua: “Cua này là đồng đội cũ trước kia của em cho.”
Bạch Nguyệt cầm một con cua trên tay mình, hơi nóng, lại để xuống mâm, dùng kéo mở cua.
Lúc cô ở Mỹ, đã ăn cua Hoàng đế tương đối nhiều rồi, thịt bên trong non mịn không thể tả.
“Ngon không?” Cố Lăng Kiệt hỏi, đem thịt cua bỏ vào chén của cô.