Chương 883: Anh Quyết Định Đi, Tôi Sao Cũng Được
CHƯƠNG 883: ANH QUYẾT ĐỊNH ĐI, TÔI SAO CŨNG ĐƯỢC
Hình Thiên cúi đầu nhìn cô: “Đừng chộn rộn nữa, cô vẫn chỉ là một cô bé mà thôi, đi ăn cơm đi, trời lạnh nên đồ ăn mau nguội lắm."
Hình Thiên quay đi, ánh mắt của Mục Uyển dần ảm đạm.
Hình Thiên xem cô như con nít nên mới không quan tâm đến chuyện ấy.
"Con nít sợ trời tối, sợ ở nhà một mình vậy phải làm sao đây?" Mục Uyển tựa như đang cười, đi về phía bàn ăn.
Không biết Hình Thiên có nghe thấy không nhưng anh vẫn làm ra vẻ không nghe thấy gì, vẫn cúi đầu, bình thản ăn.
"Anh phải làm đến tận đêm giao thừa sao?" Mục Uyển hỏi.
"Gần đây công việc nhiều quá, tôi cần một tin tức chấn động hơn để thu hút sự chú ý của công chúng, vì vậy phải họp hành tương đối nhiều.” Hình Thiên nói.
"Nếu tung tin chuyện này do Thẩm Diên Dũng làm thì sao? Mấy năm qua, anh làm tổng thống tốt như vậy có lẽ sẽ có rất nhiều người ủng hộ.” Mục Uyển đề nghị.
"Vì bảo đảm an toàn cho chính bản thân mình mà để đất nước rơi vào loạn lạc ư, đó không phải là điều mà tôi muốn.”
"Năm năm trước anh vẫn còn tham vọng, nếu không sẽ không hãm hại Thẩm Diên Dũng để giành lấy cái ghế tổng thống, tại sao bây giờ anh lại trói tay trói chân như vậy, chỉ khi làm tổng thống thì anh mới có thể bảo vệ anh em và và gia đình của họ được.” Mục Uyển nói rất nghiêm túc, lời lẽ cũng rất chính đáng.
"Tôi đã thả Thẩm Diên Dũng đi thì sẽ không tiếp tục chĩa mũi dùi vào anh ta nữa, có kẻ muốn đối phó với tôi, nhưng vẫn chưa thể khẳng định được kẻ đó là Thẩm Diên Dũng, chuyện này cứ để tôi giải quyết."
"Chuyện này đương nhiên do anh giải quyết rồi, bởi vì cho dù anh tiếp tục dùng tin tức khác để đánh lạc hướng thì cũng không thể ru ngủ được tôi và những người khác đâu, chuyện ly hôn đã định rồi, sau này sẽ chỉ còn một mình anh phải đối mặt với mọi chuyện, anh tiếp tục ăn đi, tôi no rồi. Tôi đã sai khi nổi giận, anh đừng để bụng, hết đêm nay tôi sẽ tự chấn chỉnh lại tâm trạng." Mục Uyển gật đầu, rồi quay về phòng của mình.
Hình Thiên nhìn thoáng qua chén cơm của cô, hầu như chưa động đũa chút nào.
Chị Lâm mang trà gừng mật ong đã pha lên.
"Để tôi." Hình Thiên nói xong liền bưng ly trà gừng mật ong từ tay chị Lâm rồi đi về phía phòng của Mục Uyển.
Anh không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.
Mục Uyển đang ngồi trên ghế salon để sắp xếp lại tâm trạng khó hiểu của mình, có lẽ là vì cô đau lòng cho những nỗ lực hết lần này đến lần khác của anh nên mới không thể bình tĩnh được.
"Uống xong ly trà gừng này rồi hẵng đi ngủ, bị cảm trong người sẽ rất khó chịu." Hình Thiên đặt ly trà gừng lên bàn.
Mục Uyển bưng ly trà lên uống một ngụm.
"Cẩn thận nóng." Hình Thiên nhắc nhưng không kịp, Mục Uyển đã bị bỏng khiến cô hít hà, che miệng lại, đặt ly trà xuống.
"Để tôi xem xem." Hình Thiên quan tâm nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú của anh ta đang ở ngay trước mắt cô, khiến tim của Mục Uyển đập nhanh hơn.
Đối với cô mà nói, Hình Thiên và Cố Lăng Kiệt tuy giống nhau như đúc, chiều cao cũng không hơn kém nhau là bao nhưng khi gặp Cố Lăng Kiệt, cô chỉ cảm thấy người đàn ông đó rất lạnh lùng và tàn khốc, anh ta tạo cho người khác cảm giác xa cách, không phải loại người có thể dễ dàng thân cận.
Còn Hình Thiên lại tạo cho cô cảm giác ấm áp, nếu người lúc trước đến tìm cô là Cố Lăng Kiệt thì cô sẽ không đồng ý trở thành phu nhân tổng thống, suy cho cùng cũng sẽ không yêu anh ta. Dù sao thì anh ta cũng không phải là một người dễ sống chung.
Hình Thiên thấy cô không hiểu ý mình liền kéo cằm của cô xuống: “Há mồm ra."
"Chỉ bị bỏng một chút thôi, bây giờ hơi rát những lát nữa sẽ không sao." Mục Uyển giải thích.
Hình Thiên cau mày: “Tại sao không cẩn thận chút nào hết vậy, sau này không được lỗ mãng như vậy nữa biết không?"
"Tôi sẽ tìm một người đàn ông thật tốt để quan tâm, chăm sóc tôi, anh ấy sẽ dặn dò tôi, sẽ không đưa nước nóng cho tôi mà sẽ thổi nguội rồi mới đưa.” Mục Uyển lẩm bẩm.
"Cô sẽ tìm được." Hình Thiên nói theo cô với vẻ mặt bình thản không một chút thay đổi.
Nhưng trong lòng Mục Uyển lại vô cùng chua xót. "Ừm, còn anh thì sao, sau này anh muốn tìm một người phụ nữ như thế nào? Giống Bạch Nguyệt sao?"
Hình Thiên im lặng, ngồi cạnh cô.
Thật ra Mục Uyển đang thử thăm dò, nhưng kết quả dù là anh nói hay không nói thì vẫn khiến cô đau lòng. "Anh không cần trả lời đâu."
Hình Thiên quay sang nhìn Mục Uyển: “Tôi đã không còn ở cái tuổi yêu đương nữa rồi. Cô còn trẻ, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội để yêu, cứ từ từ chọn, cuối cùng cũng sẽ chọn được người mà cô thích."
"Nếu người mà tôi thích không thích tôi thì phải làm sao?" Mục Uyển hỏi một cách ẩn ý.
"Vậy thì anh ta không xứng với cô." Hình Thiên trả lời.
Những lời này lại càng khiến cho con tim chua xót của cô càng thêm đau khổ: “Tôi nguyện ý hạ thấp thân phận của mình, là người tôi thích thì cho dù anh ấy có xứng đáng hay không tôi đều sẽ chờ anh ấy đáp lại."
"Cô vẫn còn trẻ lắm. Được rồi, tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, trà gừng chắc cũng nguội rồi, nhớ uống đấy." Hình Thiên đứng dậy.
Mục Uyển ôm eo giữ anh lại, cô tựa đầu vào ngực anh và không dám nhìn mặt anh lúc này, bởi vẻ mặt của anh ta sẽ khiến cô tuyệt vọng và tự đánh mất dũng khĩ của chính mình: “Tối nay chúng ta hãy ở bên nhau nhé."
"Đừng ngốc vậy." Hình Thiên gạt tay cô ra.
Mục Uyển buông thõng hai tay, Hình Thiên là người có tình nhưng chỉ có tình với Bạch Nguyệt còn đối với những người phụ nữ khác, anh ta chỉ là một gã vô tình.
Những ngày tiếp theo không hiểu là do Hình Thiên cố ý hay thực sự bộn bề công việc mà cô không nhìn thấy anh ta trong biệt thự nữa.
Và cô cũng rất nghe lời anh ta, không lên mạng cũng không ra ngoài, nên cũng không hay biết tình hình ngoài kia như thế nào.
Cô chỉ an tĩnh hồi phục tâm trạng của mình mà thôi.
Những ngày kế tiếp nữa cũng rất yên bình, cô đã chấp nhận được chuyện mình sắp chia tay Hình Thiên.
Mà không chấp nhận cũng không xong bởi Hình Thiên không hề cho cô một chút hy vọng nào.
Cô viết vào cuốn sổ chữ số 242, từ giờ trở đi, khoảng thời gian mà cô có thể ở cạnh Hình Thiên chỉ còn lại 242 tiếng đồng hồ nữa mà thôi.
Ngoài cửa có tiếng xe, Mục Uyển liền lao ra khỏi phòng, bởi vì quá vội nên cô cũng không kịp mặc áo khoác.
Bên ngoài lạnh hơn trong phòng nhiều.
Hình Thiên cởi bao tay ra, anh cau mày: “Tại sao không mặc áo khoác đã ra ngoài rồi, muốn bị cảm nữa sao?"
"Tôi, tôi ra ngoài rót nước rồi quay lại." Mục Uyển giải thích.
"Uhm, nhanh về phòng mặc áo khoác vào đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Hình Thiên nói xong liền cởi áo khoác treo lên kệ.
Mục Uyển đoán có lẽ anh muốn nói chuyện ly hôn với cô nên quay về phòng mặc một chiếc áo lông rồi ra ngoài.
Hình Thiên rót cho cô một chén trà gừng mật ong rồi nhắc nhở: "Vừa mới rót nên còn nóng, đợi năm phút nữa hẳn uống.”
"Uhm, anh muốn nói với tôi chuyện gì?" Mục Uyển hỏi.
"Ngày mai là giao thừa, mẹ kêu tôi về nhà ăn mừng năm mới, cô có muốn đi cùng không?” Hình Thiên nói.
Thì ra là chuyện này, năm ngoái cô và Hình Thiên cùng đi nên nếu cô không đi thì Hình Thiên sẽ càng xấu hổ khi đối mặt với Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt.
Năm nay, cô xảy ra chuyện như vậy lại còn chuẩn bị ly hôn với Hình Thiên nên hơi do dự, vì vậy cô dứt khoát đẩy vấn đề khó xử này sang cho Hình Thiên: “Anh cứ quyết định đi, tôi sao cũng được."