Chương 997: Em Không Nhớ Gì Sao?
CHƯƠNG 997: EM KHÔNG NHỚ GÌ SAO?
“Xin lỗi trưa nay tôi có việc rồi.” Mục Uyển lạnh lùng từ chối.
“Tốt nhất là em không có việc gì, nếu không thì sẽ là thực sự có việc đấy.” Hạng Thịnh Duật ra ám hiệu, nói xong liền cúp máy, ra hiệu cho Sở Giản lái xe đi.
Mục Uyển mệt mỏi tắt điện thoại.
Hạng Thịnh Duật đúng là dễ dàng trong việc qua lại với nhiều phụ nữ cùng một lúc, anh ta không hề lo lắng chút gì về việc bị lộ tẩy. Mục Uyển vốn dĩ phải đi giải quyết việc đăng kí của công ty, nhưng nếu không về nấu cho Hạng Thịnh Duật, anh nhất định sẽ không buông tha cho cô. Cảm giác vô cùng khó chịu. Anh đã có Phó Hâm Ưu rồi, còn làm phiền cô làm gì cơ chứ.
“Mục Uyển, mau tới văn phòng của tôi.” Phó Hâm Ưu lạnh lùng gọi.
Mục Uyển hít một hơi thật sâu, ôm theo sổ rồi đi ra ngoài. Kim Ngọc Châu thấy vậy liền khẽ giơ chân ra ngán đường Mục Uyển. Mục Uyển thấy vậy nhưng cô vẫn tỏ ra như không biết, rồi bước chân qua đi tiếp.
“Đúng là kẻ tiểu nhân.” Kim Ngọc Châu lẩm bẩm.
Mục Uyển liền dừng lại, quay đầu về hướng Kim Ngọc Châu nói: “Là cô cố tình đưa chân ra, ai mới là tiểu nhân đây?”
“Sao cơ?” Kim Ngọc Châu đập bàn đứng dậy: “Văn phòng này là của cô hay sao? Tôi duỗi chân ra không được sao? Cô cho rằng đây là phủ tổng thống nước A, là chiếc giường mềm mại của cô hay sao?”
Mục Uyển liền lập tức đi đến chỗ Kim Ngọc Châu tát cô ta một bạt tai.
“Cô dám đánh tôi!” Kim Ngọc Châu liều mạng xông tới đẩy Mục Uyển.
Ngược lại, Mục Uyển đứng tại chỗ, đâm mạnh vào cổ họng cô ta. Kim Ngọc Châu bịt cổ họng lại, đau đớn và không thể thở được.
Mục Uyển lạnh lùng nhìn Kim Ngọc Châu, nhấn mạnh rõ ràng từng từ từng chữ: “Muốn đối phó hay lên kế hoạch hãm hại người khác thì trước tiên hãy biết rõ mình là ai đã. Những lần trước tôi nhịn cô không phải vì sợ cô, mà là không muốn tính toán với loại người như cô. Con người ai cũng có giới hạn chịu đựng, tốt nhất đừng khiến tôi không nhẫn nhịn nổi. Tốt nhất cô hãy nhớ cho rõ những lời này, tránh để những ngày sau này phải khó sống.”
Nói rồi Mục Uyển lạnh lùng quay đi. Cô thấy có người đang dùng điện thoại quay và chụp. Nhưng Mục Uyển lại chỉ nhếch môi cười, cô ra khỏi văn phòng và đi thẳng tới chỗ của Phó Hâm Ưu.
Phó Hâm Ưu mặt lạnh băng đưa tài liệu cho Mục Uyển: “Đây là lịch trình của chuyến đi ngày mai, tôi muốn cô phụ trách về cuộc thi đầu bếp tài năng lần này. Cô hãy chuẩn bị các hạng mục của cuộc thi như liên hệ với các đầu bếp nổi tiếng trong nước, quyết định món ăn thi đấu, thời gian thi đấu,…Tôi không muốn có bất cứ sai lầm nào hết.”
“Là một mình tôi phụ trách, hay còn người nào khác nữa?” Mục Uyển hỏi lại.
“Cô muốn một mình cô hay là muốn có người khác cùng cô phụ trách?” Phó Hâm Ưu hỏi với giọng điệu châm biếm.
Mục Uyển nghĩ thầm cô ta và Hạng Thịnh Duật đúng là trời sinh một cặp, đều xấu tính như nhau.
“Đương nhiên là tôi hi vọng cô có thể cùng phụ trách với tôi, dù sao cô cũng là phó bộ, con gái của phu nhân Lan Ninh, tiếng tăm lớn như vậy, đúng chứ?” Mục Uyển thản nhiên đáp.
“Hahaha, thật ngại quá, nếu như việc gì cũng đến tay tôi, vậy thì thuê các người có tác dụng gì chứ? Hạng mục này cô hãy tự mình phụ trách đi, để tôi xem năng lực của cựu phu nhân tổng thống được đến đâu.” Nói rồi Phó Hâm Ưu nhìn ra cửa: “Cô có thể ra ngoài được rồi.”
Mục Uyển cũng không muốn phí lời với cô ta, cô quay người bước thẳng ra ngoài.”
Nếu như hạng mục này có hai người phụ trách, có thể là trách nhiệm phụ trách đơn thuần, nhưng nếu không phải mà là với mục đích hãm hại cô thì quả là đen đủi cho người đồng nghiệp của cô. Thế nhưng nếu là một mình Mục Uyển thì Phó Hâm Ưu nhất định sẽ giở trò. Hơn nữa, Mục Uyển cũng đã xem qua tài liệu, danh sách các đầu bếp hay thông tin liên hệ cũng không có, huống hồ ngày mai đã bắt đầu cuộc thi, thời gian quá gấp rút.
Mục Uyển quay về văn phòng, làm sao để liên hệ được với đầu bếp có tài năng đây.
Thiên Hương Khấu.
Tên của nhà hàng này bỗng hiện lên trong đầu cô.
Người như Hạng Thịnh Duật cái gì cũng đều yêu cầu phải là tốt nhất, đầu bếp anh ta mời nhất định cũng không tệ. Tham gia cuộc thi này cũng là cơ hôi để quảng bá tên tuổi cho nhà hàng. Việc này cô có thể bàn với Hạng Thịnh Duật vào bữa trưa hôm nay. Bây giờ phải giải quyết cho xong việc đăng kí công ty mà phu nhân Lan Ninh giao cho trước đã.
Rồi Mục Uyển lại đi tới văn phòng của Phó Hâm Ưu gõ cửa.
“Mời vào.” Phó Hâm Ưu.
Mục Uyển đẩy cửa nói: “Bây giờ tôi phải ra ngoài gặp một số đầu bếp.”
“Cuộc thi sẽ được tổ chức vào ngày mai, tôi mong cô có thể sắp xếp mọi việc cho tốt.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Mục Uyển đáp rồi quay người đi.
Cô lái xe đến cục Công Thương đăng kí, nhưng cô phải đợi giấy phép trong vòng một tuần. Cô không muốn lợi dụng uy quyền nên đã quyết định mua thức ăn quay lại căn nhà bên hồ.
Hắc Muội thấy Mục Uyển về sớm hơn mọi khi liền hỏi: “Phu nhân, chị không đi làm sao?”
“Chị ra ngoài giải quyết công việc nên tiện đường về sớm một chút. Buổi trưa Hạng Thịnh Duật sẽ qua đây ăn cơm, tốt nhất là em nên tránh đi một lát.” Mục Uyển nhẹ nhàng đáp.
Hắc Muội chau mày: “Sao anh ta phải đến chỗ ta ăn cơm, anh ta không có cơm để ăn sao? Phu nhân không biết hôm nay em dắt cún con đi dạo, mẹ của anh ta định bắt cún con lại, may là em võ công cũng khá nên giành lại được, nếu không thì cún con đã chết rồi. Hôm nay anh ta qua chỗ chúng ta ăn cơm, mẹ anh ta mà biết, có khi lại đến kiếm chuyện.”
“Sau này có thấy mẹ anh ta thì em nên tránh đi, bây giờ chị đang dùng băng ghi hình để uy hiếp đổi lại được sự yên bình tạm thời. Nếu xảy ra mâu thuẫn thì sẽ không lường trước được hậu quả, đối với chúng ta cũng không có lợi.”
Hắc Muội mím môi gật đầu: “Phu nhân, chị không thể tránh xa Hạng Thịnh Duật sao? Em rất ghét anh ta.”
Mục Uyển cũng muốn tránh xa khỏi Hạng Thịnh Duật: “Đợi thời cơ, nhất định ngày đó sẽ đến.”
“Ngày đó sẽ đến sao?” Hạng Thịnh Duật bất ngờ lên tiếng từ phía sau.
Mục Uyển giật mình quay lại nhìn. Hạng Thịnh Duật đi tới một mình, không mang theo người nào bên mình, anh ta ôm chặt lấy cô từ phía sau, chặt đến mức không để cô động đậy.
“Anh không cần ngủ sao?” Mục Uyển chau mày nhìn đồng hồ chưa đến 11 giờ.
Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm vào cô, anh vờ như không nghe thấy lời của Mục Uyển, nhắc đi nhắc lại câu: “Ngày đó nhất định sẽ đến!”
Mục Uyển thầm nghĩ anh ta đã nghe thấy hết rồi, dù cô có biện minh cũng không có tác dụng gì. Vả lại cô cũng lười phải cãi lại anh ta, cô liền cắn răng nói: “Không phải anh nói sẽ có ngày ghét bỏ em sao? Vì thế nhất định sẽ có ngày em rời xa anh.”
Hạng Thịnh Duật liền đưa tay lên giữ lấy cằm của Mục Uyển đầy giận dữ. Hắc Muội lo lắng liền xông qua định đánh Hạng Thịnh Duật. Nhưng Hắc Muội không phải là đối thủ của anh ta, anh ta đưa tay đẩy một cái Hắc Muội đã ngã xuống sàn. Mục Uyển thấy vậy liền lo lắng.
Hạng Thịnh Duật giận dữ, nghiến răng nói: “Mục Uyển, là do trí nhớ hay là não của em không tốt, những gì anh nói là sẽ để em làm phu nhân tổng thống một lần nữa, tất cả những điều này, em không nhớ chút gì sao?”