Chương 1245: Em Chết, Anh Sẽ Đi Theo Em
CHƯƠNG 1245: EM CHẾT, ANH SẼ ĐI THEO EM
Nếu như không phải Mục Uyển gọi điện cho Hoa Nhiên thì có lẽ hậu quả khó mà lường trước được.
“Người xưa đã nói người tốt sống không thọ, tai họa thì lưu ngàn năm, anh sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.” Mục Uyển nói, không biết là để an ủi anh hay là an ủi chính bản thân mình.
“Anh cũng không cần phải sống hàng ngàn năm, vì khi em qua đời thì cuộc sống thật vô nghĩa.” Hạng Thịnh Duật dường như chỉ tùy tiện nói một câu cho qua nhưng ánh mắt thì lại vô cùng chân thành.
Mục Uyển thấy có chút đau lòng rồi mỉm cười nói: “Anh đừng có đùa như vậy.”
Hạng Vũ Thái nhìn cô: “Vậy ai sẽ đi làm việc bên Hoa Cẩm Vinh? Anh ta không thể đột nhiên hối hận, bởi điều đó cũng đồng nghĩa với việc phải trở mặt với phu nhân Lan Ninh.”
“Em đã tìm Hoa Nhiên, việc bên Hoa Cẩm Vinh đương nhiên là Hoa Nhiên đứng ra đảm nhiệm. Khi ở phòng khách cô ấy đã yêu cầu Hoa Cẩm Vinh cho cô đi theo, thực chất cô ấy không phải là một người hồ đồ. Rõ ràng ở phòng khách phu nhân Lan Ninh giống là chủ nhân hơn.” Mục Uyển đáp.
Hạng Vũ Thái đã hiểu: “Chuyện này hai cháu cũng không thèm thương lượng với cậu.”
“Cháu xin lỗi.” Mục Uyển nói.
“Không nói với cậu chính là không muốn liên lụy tới cậu, nếu như cậu cùng liều mạng với chúng cháu rồi cậu chết cháu sống. Cậu ba, cậu thấy vậy có được không, cậu cũng biết rõ tính cháu, từ trước tới nay cháu làm gì cũng không muốn gây liên lụy đến nhà họ Hạng.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
“Nhưng cháu họ Hạng, làm như thế nào mới gọi là không liên lụy đến nhà họ Hạng?” Hạng Vũ Thái cau mày.
“Cậu có thể nhìn thấy với tình hình đó, với danh tiếng của cậu bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm gì cậu, ít nhất Hạng gia vẫn còn được giữ vững. Qua hai mươi năm nữa nhà ta lại xuất hiện thêm nhiều nhân tài nữa, như vậy địa vị và quyền lực của Hạng gia chúng ta lại càng được củng cố vững chắc hơn.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Coi như cháu cũng biết suy nghĩ, biết lấy đại cục làm trọng.”
“Cậu ba, cậu mau ăn đi, dạo này cậu gầy đi nhiều rồi.” Hạng Thịnh Duật nói rồi gắp cho Hạng Vũ Thái mấy miếng thịt kho.
“Người mà ông cháu thích nhất chính là cháu.” Hạng Vũ Thái nói.
“Cậu yên tâm, cháu nhất định sẽ thay ông báo thù, bây giờ cũng không còn bao lâu nữa.” Hạng Thịnh Duật vừa cười vừa nói đầy tự tin.
Người đời đều nói Hạng Thịnh Duật là người vì ngôi vị quốc vương mà đấu tranh không từ bất cứ thủ đoạn nào. Họ nói anh ta là người máu lạnh, tàn nhẫn, mặc dù biết ông của mình là do Sở Dã Bạch hại chết nhưng vẫn hợp tác với anh ta.
Chỉ có một mình Mục Uyển, chỉ một mình cô mới biết rằng Hạng Thịnh Duật đã phải nhẫn nhịn ra sao, nuốt cơn hận vào trong lòng để đợi chờ thời cơ.
Và cũng chỉ có Hạng Thịnh Duật, chỉ có anh ấy mới có thể che giấu đi cảm xúc thực, mặc kệ những lời dèm pha ở bên ngoài mà tập trung vào những việc anh ấy nên làm. Làm hại đến người nhà của anh ấy, Hạng Thịnh Duật nhất định sẽ không bỏ qua. Người nào đối xử tối với anh thì anh sẽ luôn khắc cốt ghi tâm. Bởi vậy, Hạng Thịnh Duật không nói với Hạng Vũ Thái không phải là đề phòng, mà bởi anh thực lòng không muốn cậu ba bị liên lụy.
Thành công thì đó là niềm vui, niềm hân hoan của cả nhà họ Hạng. Nhưng nếu thất bại thì đó là việc của riêng Hạng Thịnh Duật. Đó là những gì mà Hạng Thịnh Duật đã nói và luôn làm theo như là đức tin.
Trước đây khi Mục Uyển còn hiểu lầm Hạng Thịnh Duật cô đã luôn làm tổn thương anh ấy, nghĩ lại Mục Uyển luôn cảm thấy có lỗi.
“Chúng ta uống một chút rượu đi, ngày hôm nay cũng đáng để chúc mừng.” Mục Uyển nói.
“Mang rượu ra.” Hạng Vũ Thái nói với quản gia.
Rượu được mang ra, Mục Uyển rót cho Hạng Vũ Thái, Hạng Thịnh Duật và cho cả cô.
“Cậu ba, ly này cháu kính cậu, cảm ơn cậu đã luôn quan tâm chăm sóc cháu.” Mục Uyển nói.
“Em đúng là đồ ngốc, sao lại uống nhiều rượu vậy. Dù sao chúng ta đều là người nhà, cậu ba cũng không muốn em uống nhiều rượu, không tốt cho sức khỏe.” Hạng Thịnh Duật nói rồi lấy cốc của Mục Uyển đổ rượu sang cốc của mình.
Hạng Thịnh Duật đổ đến mức cốc của anh đã đầy, nhưng anh vẫn cảm thấy rượu ở ly của Mục Uyển vẫn còn nhiều nên đã uống một ngụm lớn, chỉ để lại cho cô một ít. Hạng Thịnh Duật chính là như vậy, không cho Mục Uyển từ chối, lúc nào cũng độc đoán và cương quyết làm theo ý mình.
Mục Uyển nhìn vậy cảm thấy rất bực nhưng không làm gì được. Hạng Vũ Thái chỉ mỉm cười, bởi đã lâu ông chưa có thời gian ăn cơm cùng các cháu. Lần này cùng nhau dùng bữa lại thấy hai đứa cháu ngày càng hòa hợp nên cũng thấy mừng.
“Thịnh Duật nói phải, cháu uống ít một chút, tốt nhất là nên giữ gìn sức khỏe.” Hạng Vũ Thái nói rồi uống hết rượu trong ly của mình.
Mục Uyển rất ngưỡng mộ Hạng Vũ Thái, cô luôn cảm thấy cậu ba là người rất tốt. Mục Uyển cũng uống cạn ly. Cô rót rượu cho Hạng Vũ Thái, quay lại thấy Hạng Thịnh Duật đã rót một ít rượu cho mình.
Mục Uyển nâng li lên nói với Hạng Thịnh Duật: “Chúng ta cũng cạn ly, cảm ơn anh…”
Hạng Thịnh Duật cười đắc ý: “Lẽ nào là không thể báo đáp được hết nên đành tự nguyện dâng hiến bản thân?”
Mục Uyển chỉ cười đáp: “Làm gì có chuyện không thể báo đáp, tất cả đều đã ở trong rượu, cạn ly.”
“Vậy thì anh không cần uống nữa, anh vẫn muốn em dùng thân để báo đáp sẽ tốt hơn.” Hạng Thịnh Duật đặt li rượu sang một bên.
Hạng Vũ Thái thấy vậy liền bật cười: “Người nhà bên Ân Minh bây giờ thế nào?”
“Cháu nghĩ là đã bị người của phu nhân Lan Ninh dẫn đi rồi. Thực ra nếu Ân Minh nói là anh ta giết thì phu nhân Lan Ninh nhất định sẽ không bảo vệ anh ta, người nhà anh ta cũng không được bảo vệ. Dù sao thì Hạng gia ta cũng đang thất thế, anh ta cũng không còn hậu phương vững chắc. Với cả để phương tiện truyền thông không thể đưa tin ra, phu nhân Lan Ninh nhất định sẽ tìm cách hãm hại anh và người nhà. Cháu đoán người bên Ân gia sẽ lập tức cho người qua xin lỗi.” Hạng Thịnh Duật dự đoán.
“Cháu có dự định gì?” Hạng Vũ Thái hỏi.
“Anh ta làm vậy cũng bởi vì người nhà anh ta bị uy hiếp, nếu như cháu không cứu anh ta thì vợ và con của anh ta cũng không thể quay về. Nếu cháu giúp anh ta đe dọa phu nhân Lan Ninh, chắc chắn bà ta sẽ ngoan ngoãn mà thả người ra, nhưng chuyện như thế cháu chỉ cho phép xảy ra một lần, không có lần thứ hai. Đợi ông ngoại trở về, cháu sẽ nói rõ việc này.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Cháu làm việc khiến ta rất yên tâm.” Hạng Vũ Thái khen ngợi rồi hỏi: “Các cháu định bao giờ kết hôn?”
Hạng Thịnh Duật nhìn sang Mục Uyển: “Cậu hỏi cô ấy.”
Câu nói ấy của Hạng Thịnh Duật như trúng tim đen của Mục Uyển, người cô bỗng nóng ran. Dường như nếu cô nói kết hôn thì anh ấy sẽ đồng ý, còn nếu cô nói không thì anh ấy cũng không cưỡng ép. Đó cũng là điều cô muốn, thứ mà Mục Uyển muốn là sự tôn trọng của Hạng Thịnh Duật, chứ không phải sự độc đoán ngang ngược.