Chương 746: Sau Đó Cậu Sẽ Đánh Tôi Sao
CHƯƠNG 746: SAU ĐÓ CẬU SẼ ĐÁNH TÔI SAO
Bạch Nguyệt hơi căng thẳng, lấy gậy điện phòng sói từ trong túi ra, cô nhanh chóng đi qua chỗ rẽ, tựa vào tường, im lặng nghe tiếng bước chân tới gần.
Một, hai, ba.
Bạch Nguyệt đột nhiên đi ra khỏi chỗ góc cua, không sợ hãi nhìn về phía người đi tới, nhướng mày: "Là anh? Tại sao anh lại đi theo tôi?"
"Chuyện này..." Endy bị bắt quả tang vô cùng mất tự nhiên cúi đầu, ánh mắt khóa lại trên đất, không dám nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhíu mày, nhìn ra được anh ta cũng không có ý muốn tổn thương cô.
Endy lấy hết can đảm nói: "Tôi rất ngưỡng mộ cô, đã nghe qua rất nhiều sự tích về cô, không phải tôi muốn theo dõi cô mà là tôi muốn đưa cô về nhà, sau đó tôi liền đi."
Bạch Nguyệt nhìn chàng trai tuổi còn trẻ này, hơi cong khóe miệng: "Cám ơn anh, Endy, ý nghĩ này của anh rất chu đáo, anh ở đâu?"
"Tôi đang ở tại..." Endy nhìn về phía sau lưng mình: "Hiện tại tôi đang ở nhà bố mẹ tôi, tôi muốn sau này sẽ chuyển ra ngoài ở."
"Một mình tự chuyển ra ngoài, sẽ không có người nấu cơm cho anh ăn, cũng sẽ tương đối cô đơn, nếu như có thể vẫn nên ở cùng với bố mẹ là tốt nhất, chờ sau khi anh kết hôn, sẽ không được ở cùng bố mẹ mình nữa." Bạch Nguyệt điềm đạm nói.
Endy nhếch miệng cười, ngượng ngùng liếc Bạch Nguyệt, cúi đầu thổ lộ: "Tôi rất thích cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở trên báo đã thích, sau đó bọn họ tới tìm tôi, lúc đầu tôi không đồng ý, nhưng bọn họ nói cô cũng tới, tôi đồng ý ngay lập tức."
Bạch Nguyệt điềm đạm cười cười: "Chúng ta đã là một đội, sau này cùng nhau cố gắng. Về sớm một chút đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp ở Cục cảnh sát."
"Ừm, Bạch Nguyệt, ngày mai gặp." Endy đi thụt lùi, tận đến khi không nhìn thấy Bạch Nguyệt nữa, lúc này mới xoay người rời đi.
Bạch Nguyệt về đến nhà, cô mua một căn nhà gỗ nhỏ. Hai tầng rưỡi.
Tầng một rộng một trăm hai mươi mét vuông, tầng hai rộng một trăm hai mươi mét vuông, tầng ba rộng sáu mươi mét vuông, ở trên tầng thượng cô làm một cái mái hiên, có thể ở trên đó ngắm sao, cô còn có một tầng hầm, ga ra ở trong tầng ngầm.
Nguyên nhân cô mua nơi này là bởi vì, không chỉ có một vườn hoa rất lớn ở phía trước, cô còn có một cái sân nhỏ không tệ, thường xuyên cùng bạn bè tụ tập ở trong sân, cảm giác rất tốt.
Cô vào nhà, việc đầu tiên cô làm là mở điều hoà không khí và âm nhạc.
Trong nhà có âm nhạc du dương, cô đốt lên một cây trầm hương, đi vào phòng thay một bộ quần áo rộng rãi, tới phòng tắm.
Cô có một bồn tẳm nước nóng chuyên dụng, dài bốn mét, rộng ba, bên trong còn có suối phun ra.
Cô bật nước nóng, sau đó tới phòng tập thể thao luyện yoga nửa tiếng, trước tiên đem quần áo hôm nay mặc giặt sạch, sau đó đi ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại không nghĩ gì hết, yên lặng hưởng thụ nước xoa bóp.
Mười lăm phút sau, cô từ trong bồn tắm ra, cũng không đem nước tháo bỏ đi, tới toilet giặt sạch quần áo, nhìn đồng hồ, đã tới 12 giờ rồi.
Cô tắt nhạc, bò lên giường, lập tức liền ngủ mất.
Sáng hôm sau hơn sáu giờ, cô chậm rãi mở mắt, việc làm đầu tiên chính là mở nhạc, đốt trầm hương mới, sau đó tới toilet đánh răng rửa mặt, dùng nồi cơm điện nấu một nồi cháo, đi tới vườn hoa sau nhà.
Mở vòi phun nước, nước chảy ra.
Nước này là trực tiếp dẫn tới từ bể tắm của cô, bảo vệ môi trường lại tiết kiệm nước.
Tưới xong hoa hoa cỏ cỏ, cô đi rửa sạch bồn tắm lớn, thay xong quần áo hôm nay muốn mặc, lại đem áo ngủ ngày hôm qua giặt sạch.
Xào một đĩa thịt băm cà rốt, cháo trong nồi cũng đã chín.
Lúc ăn sáng cô mở TV ra, xem tin tức đang hot.
"Đây là vụ án giết người hàng loạt thảm thương nhất trong lịch sử, là ma quỷ quấy phá, là ác ma ở nhân gian, chúng ta cần tìm được một người đòi lại công lý cho chúng ta, lần cuối cùng, hi vọng vụ án giết người hàng loạt này nhanh chóng kết thúc." Người dẫn chương trình tình cảm dạt dào nói.
Cô xem là tin tức sáng sớm, bình thường tin tức sáng sớm này là tin phát sinh từ sau tám giờ tối hôm qua.
Bạch Nguyệt nhíu mày, chẳng lẽ cái này chính là vụ án hôm qua trợ lý muốn nói?
Cô tiếp tục ăn sáng, sau khi ăn xong liền trang điểm tinh tế, đi tới chợ ở gần đó mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới, đặt ở trong tủ lạnh.
Điện thoại di động kêu lên
Cô thấy là Cục trưởng gọi liền nghe máy.
"Bạch Nguyệt, chín rưỡi cô có thể đến Cục không? Chuyện tương đối khẩn cấp." Cục trưởng hỏi.
"Là chuyện liên quan tới vụ án giết người hàng loạt sao?" Bạch Nguyệt suy đoán nói.
"Đúng vậy, thật ra vụ án này là vụ thứ tư trong năm nay. Trước đó vẫn luôn giữ bí mật không truyền ra ngoài, sợ làm cho lòng người hoang mang, áp lực của chúng ta rất lớn, bây giờ tin tức đã truyền ra, áp lực của chúng ta càng lớn hơn." Quânbất đắc dĩ nói.
"Tôi đã biết, nhưng chín giờ sáng tôi có hẹn với bệnh nhân, có thể mười rưỡi tôi sẽ đến." Bạch Nguyệt nói.
"Ừm, được, chúng tôi chờ cô." Cục trưởng nói xong, liền cúp điện thoại.
Bình thường Bạch Nguyệt đi xe đạp đi làm, nhưng hôm nay muốn đi tới Cục cảnh sát, cô chọn lái xe.
Xe chạy được khoảng mười phút, cô nhìn thấy ven đường có một người mặc áo đen mang mặt nạ đi cực nhanh qua đường.
Phía sau anh ta có bốn năm người đuổi theo sát.
Bởi vì anh ta đi ngang qua đường, Bạch Nguyệt đặc biệt đi rất chậm, tránh đâm vào người khác.
Đột nhiên, bang một tiếng, có người nổ súng.
Bạch Nguyệt lập tức phanh lại.
Người mang mặt nạ nép vào cửa sổ xe của cô, dây chuyền trên cổ rơi ra, Bạch Nguyệt mơ hồ nhìn lướt qua.
Bức ảnh trong mặt dây chuyền hình như là cô, tuy nhiên, cô còn chưa kịp nhìn rõ ràng, người đàn ông mang theo mặt nạ kia đã khép lại dây chuyền, nhìn thoáng qua cô, sau đó nhanh chóng biến mất ở trên đường.
Bạch Nguyệt có mấy phần hoảng hốt, trong dây chuyền của người kia làm sao có thể có ảnh của cô, chắc là cô nhìn lầm.
"Tít tít tít.", đằng sau có người ấn còi, thúc giục Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt tỉnh táo lại, lái xe rời đi, nhìn vào gương xe, thấy ở phía sau người đàn ông mang mặt nạ đã trốn thoát.
Cô đi tới phòng khám bệnh.
Bệnh nhân này là một đứa trẻ mười bốn tuổi, tuy nhiên ở nước Mỹ trẻ em dậy thì tương đối sớm, mặc dù chỉ có mười bốn tuổi, nhìn đã là thanh niên.
Cao lớn khỏe mạnh, làn da rất trắng, mặt có tàn nhang, bằng thẩm mỹ của cô mà nói, thiếu niên này nhìn rất đẹp, đôi mắt to tròn, mắt hai mí, sống mũi cao, bờ môi mỏng, cao cao gầy gò.
Sau khi cậu ta nhìn thấy Bạch Nguyệt, liền nhìn cô chằm chằm, trực tiếp nói: "Tôi muốn chơi cô."
Bạch Nguyệt mỉm cười, bố mẹ của cậu ta đã tìm đến cô, đứa trẻ này hoặc nhiều hoặc ít chính là có vấn đề về tâm lý.
Qua điện thoại từ mẹ của cậu ta biết được, nhiều lần cậu ta cùng phụ nữ phát sinh quan hệ tình dục, sau đó đều đánh phụ nữ đó, giống như là biến thành một người khác.
"Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?" Bạch Nguyệt rất kiên nhẫn hỏi, điều kiện trước tiên chữa khỏi cho người bị bệnh tâm thần là biết nguyên nhân bệnh.
"Cô rất xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, dáng người cũng rất tốt, là kiểu mà tôi thích." Cậu bé nói thẳng, không hề vòng vo chút nào.
Bạch Nguyệt nâng cằm cậu bé lên: "Sau đó cậu sẽ đánh tôi sao?"