Chương 669: Gia Đình Vui Vẻ
CHƯƠNG 669: GIA ĐÌNH VUI VẺ
“Sự thật đã chứng minh, anh có thể cố gắng để yêu người khác mà, cố lên.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói.
“Ừ.” Anh ôm cô chặt hơn và không muốn buông ra, chỉ muốn thời gian ngừng đọng lại tại giây phút này.
Anh biết, lần này buông ra thì sẽ là mãi mãi.
Nhưng, thực tế thì Bạch Nguyệt của bây giờ cũng đã không thuộc về anh, nên anh không thể không buông ra.
Tô Khánh Nam hít một hơi sâu rồi buông cô ra, trong ánh mắt đỏ hoe của cô, anh nhìn thấy mình trong đó.
Hắn cảm nhận được cho dù mất hết tấc cả thì cũng rất xứng đáng: “Giữ sức khỏe.”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Anh cũng vậy.”
Cô mở cửa xe rồi bước ra, cuối cùng cô cũng không nói chuyện virus bệnh độc cho anh biết.
Từ trang viên đến trường đại học, nhanh nhất cũng phải hơn một tiếng, tạm thời trong thời gian ngắn Cố Lăng Kiệt sẽ không đến ngay.
Cô gửi tin nhắn cho Hình Thiên: “Em đợi anh ở nhà hàng lần trước chúng ta ăn cơm, phòng một không bốn, chỗ gần trường học, anh còn nhớ không?”
Hình Thiên đọc được tin nhắn của Bạch Nguyệt gửi đến, hỏi nhíu mày rồi tăng tốc cho xe chạy nhanh hơn.
Chắc chắn là anh không biết đó là nhà hàng nào rồi, cho nên chỉ còn cách đi tìm từng nhà hàng mà thôi.
Đến khu vực gần trường học, anh đã hỏi bốn nhà hàng nhưng đều không phải, đến nhà hàng thứ năm, bà chủ vừa thấy anh bước vào đã nhoẻn miệng cười tươi: “Tiểu Nguyệt đợi cậu lâu lắm rồi, giờ tôi sẽ chuẩn bị cơm cho hai người, cậu muốn qua đây chọn cá không?”
“À, được.” Tìm được Bạch Nguyệt rồi, Hình Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, rồi đi theo bà chủ ra sau vườn.
Trong vườn có một lu nước, trong lu nước toàn là cá trích còn sống.
“Tiểu Nguyệt đã chọn món xong chưa?” Hình Thiên lên tiếng dò hỏi.
“Xong rồi, ba rọi kho cải mặn, món cậu thích nhất phải không, tôi đã hấp xong rồi, đậu hũ rang cá cơm, bí đao hấp sườn, cà chua chiên trứng, lần này tôi sẽ tặng thêm hai người một món ăn của dân quê.” Bà chủ cười rất tươi nói.
Hình Thiên lịch sự cười đáp trả: “Vậy lần này chắc chắn tôi phải ăn thêm một chén cơm nữa.”
“Cơm cứ ăn thoải mái, không tính tiền đâu.” Bà chủ nhiệt tình nói.
“Cám ơn, chả trách gì Tiểu Nguyệt cứ nhớ đến đồ ăn cơm canh ở đây, thì ra là có bà chủ tốt như vậy, cá bà cứ tự chọn cũng được, tôi nghĩ bà sẽ chọn tốt hơn tôi, tôi đi gặp Tiểu Nguyệt trước.” Hình Thiên thân thiện nói.
“Đi đi, đi đi, cô chờ cậu cũng lâu rồi đó.”
*
Hình Thiên vừa tới phòng vip, Bạch Nguyệt đang chơi trò rắn tham ăn, nhìn thấy anh bước vào, cô bỏ điện thoại xuống và nghiên đầu nhìn anh.
Rõ ràng cô không hề nói gì hết, nhưng trong mắt cô đã nói lên rất nhiều điều.
Hình Thiên nhìn mà cũng không nỡ trách cô nữa.
Anh ngồi xuống chỗ đối diện cô: “Sau này không được như vậy nữa, em có biết lúc anh đến chỗ em mà không thấy em, anh lo đến mức nào không?”
Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Anh gần đây bận như vậy, có rất nhiều chuyện phải xử lý, em sợ lại thêm rắc rối cho anh.”
“Em mới là chuyện quan trọng nhất của anh.” Hình Thiên cầm tay cô.
Những lời này, Bạch Nguyệt nghe cảm giác rất quen thuộc, trước đây anh cũng đã từng nói như vậy.
Cô tuy là không thể hiện rằng mình thích câu nói này, nhưng trong lòng cô lại đang rất xúc động.
“Lần sau em sẽ không như vậy, sau này em sẽ bàn luận với anh, anh có chuyện thì cũng có thể thảo luận với em, vợ chồng với nhau cũng cần phải chia sẻ trao đổi với nhau.” Bạch Nguyệt lên tiếng nói.
Giọng của cô như mưa phùn mờ mờ ảo ảo trong ngày xuân, mang theo trong đó mùi hương đặc biệt, khiến cho con người cũng thoải mái nhẹ nhàng, cả người như chìm đấm trong khung cảnh tuyệt đẹp đó, không hề có chút sức phản kháng.
Hình Thiên khẽ nhếch mép chuyển đề tài: “Nghe nói em đã gọi món thịt ba rọi kho cải mặn món anh yêu thích nhất phải không.”
“Vốn dĩ định bụng hôm nay sau khi về nhà sẽ đích thân làm cơm cho anh ăn.” Bạch Nguyệt giải thích nói: “Em đã mua miếng thiệt ba chỉ đặc biệt ngon rồi.”
“Chỉ nghe em nói thôi, bụng anh đã cồn cào rồi, ngày mai nhất định anh sẽ ghé qua bên chỗ em ăn.”
“Chiều nay Tả Đoàn Niên sẽ khởi hành đi nước F sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ừ.” Nói đến công việc, Hình Thiên cụp mi mắt lại, trở về lại dáng vẻ nghiệm túc: “Nếu như ngày mai nước B vẫn không liên hệ với bên mình nữa thì anh dự định ngày mốt sẽ khởi hành đi nước B, anh có hơi lo lắng sẽ có chuyện.”
“Trên thực tế, dựa theo lưu trình bình thường, lẽ ra hôm nay nước B đã phải liên hệ với mình, ngày mai đợi thêm một ngày nữa xem sao, nếu như họ liên hệ với anh thì càng tốt, để phía bên đây tụi em lo chuẩn bị trước, quyền chủ động đang nằm cho tay bọn họ.” Bạch Nguyệt nói.
Bà chủ đẩy cửa bước vào, trên tay đang cầm đĩa thịt ba rọi kho cải mặn: “Thử món thịt ba rọi trước đi, món này đã kho rất lâu, chút nữa tôi đi lấy cơm qua đây.”
Bạch Nguyệt tươi cười: “Cám ơn.”
“Đến chỗ tôi không cần phải khách sáo nè, tôi rất thích con bé này.”Bà chủ vui vẻ nói, nói xong xoay đầu đi ra ngoài.
Hình Thiên ngước nhìn bóng dáng của bà chủ, rồi lên tiếng nói: “May mắn là bà là phụ nữ, không thì chắc chắn anh sẽ ghen cho xem.”
Bạch Nguyệt cười, cầm tay Hình Thiên, nghiêm túc nói: “Đợi sau khi chúng ta xử lý xong Thịnh Đông Quang, rồi đạp Tả Đoàn Niên xuống, rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây, đi đảo hoang, hoặc là đi du lịch vòng quanh thế giới.”
“Đạp Tả Đoàn Niên xuống vẫn chưa đủ đâu, anh và ông ta còn có món nợ chưa xử ý xong.” Hình Thiên trầm trọng nói.
Bạch Nguyệt nghi ngờ: “Là chuyện lần trước bà Tăng nói chuyện liên quan đến bí mật của anh sao?”
Hình Thiên gật đầu: “Em còn nhớ lần đầu tiên anh xảy ra chuyện không? Chính là lần vụ nổ trên cano.”
Sao Bạch Nguyệt có thể quên được, lần nổ đó mạnh đến độ linh hồn của cô như bị tan biến theo: “Anh nghĩ chắc là do Tả Đoàn Niên làm sao?”
“Chắc là hắn.” đôi mắt của Hình Thiên sâu thẩm.
Lần phát nổ đó, là mệnh lệnh của Thịnh Đông Quang, còn cái mà Tả Đoàn Niên làm chính là … ám sát Cố Lăng Kiệt.
Món thù của em trai, anh nhất định phải báo, nhưng anh không thể nói cho Bạch Nguyệt biết, nên đành chỉ có thể nói dối cô thôi.
Mắt Bạch Nguyệt cụp xuống, suy nghĩ Thịnh Đông Quang ngày mai sẽ bị xử lý, nhưng còn Tả Đoàn Niên thì sao?
Hình Thiên nhìn ra được vẻ hụt hững của Bạch Nguyệt, một tay đặt lên tay Bạch Nguyệt, trầm giọng nói: “Sẽ nhanh thôi, trong tay anh đang còn nắm giữ rất nhiều chứng cứ, đầu năm sau sẽ có trò hay để xem, không quá nửa năm, chắc chắn Tả Đoàn Niên sẽ bị xử lý.”
Bạch Nguyệt nghiên đầu, dựa lên cánh tay anh: “Nửa năm sau, con của chúng ta ra đời rồi, thật hy vọng lúc đó mọi chuyện đã được giải quyết êm xuôi, chúng ta có thể dẫn theo con mình rời bỏ nơi này, chọn cuộc sóng vô tư vô lự, chúng ta ít nhất vẫn còn năm mươi năm để sống, tính ra thì niềm vui nhiều hơn chuyện buồn chứ nhỉ, vẫn còn nhiều hy vọng mà.”
Hình Thiên cúi đầu hôn lên trán cô: “Đúng đúng, niềm vui sẽ nhiều hơn chuyện buồn.”
Bà chủ lại bước vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Hình Thiên hôn lên trán Bạch Nguyệt, bà cười cười nói: “Tình cảm của hai người thật tốt, đã cưới chưa?”
Hình Thiên đặt tay lên bụng của Bạch Nguyệt: “Đứa thứ hai rồi.”
“Thật tốt. Hy vọng cô cậu có thể vĩnh viễn tiếp tục hạnh phúc như vậy.” Bà lão nói chuyện ngọt như đường, đồng thời đặt cơm và món rau lên bàn.
Thì ra món ăn quê là món tự nghĩ ra, rồi đặt cái tên thật là lạ, thật chất nó là món đậu chua, rất thích ăn với cơm.
Bạch Nguyệt nhẹ nhàng xới một chén cơm cho Hình Thiên.
Lúc này điện thoại anh vang lên, anh đưa lên nhìn thấy hiện số của Hình Thương, anh cảm thấy phiền phức, anh nghiến răng rồi nhấn vào điện thoại, không có nghe máy.
Bạch Nguyệt nhìn ra được dáng vẻ kỳ lạ của anh, quan tâm lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”