Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 891: Rốt Cuộc Em Muốn Thế Nào?​




CHƯƠNG 891: RỐT CUỘC EM MUỐN THẾ NÀO?
Giữa đêm giao thừa cô nói ra câu này rất không thích hợp, quá thương cảm. Một câu nói có chữ chết, đủ để lay động lòng người.
Hình Thiên không uống, anh bỏ ly rượu trong tay xuống: “Đừng nói bậy, tôi sẽ không để cho em chết."
"Ngu ngốc, em chỉ đùa anh thôi." Mục Uyển cười nói, nâng ly uống cạn.
Cô nghỉ đúng là cô đã say thật rồi, nếu không tại sao cô có thể nói Hình Thiên ngu ngốc được chứ?
Tống Tâm Vân lo lắng nói: “Để mẹ đi pha một ít nước mật ong cho con bé lát nữa uống, nếu không uống say như vậy rất dễ đau đầu."
"Cảm ơn mẹ." Hình Thiên nói.
Mục Uyển nghiêng đầu, dựa lên vai Hình Thiên không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Mặc dù uống say nhưng cô vẫn ngủ không yên ổn, trong lòng lại có tâm sự.
Hình Thiên ôm cô đặt trên giường, lúc để cô xuống cô hơi tỉnh lại, nhìn thấy Hình Thiên đang đắp chăn cho cô, cô nắm chặt tay Hình Thiên nói: “Đêm nay anh ở với em."
"Em uống say rồi ." Hình Thiên nói, sau đó rút tay khỏi tay cô.
"Lúc em không uống say em cũng nói những lời giống vậy, vì thế anh đừng lấy lý do này để gạt em." Mục Uyển vừa nói vừa ngầy ngật ngồi dậy.
"Thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ sớm đi."
"Hình Thiên." Mục Uyển gọi anh lại: “Năm năm qua rốt cuộc anh có từng thích em không? Hoặc là có khoảnh khắc nào đó anh động lòng với em không?"
Hình Thiên đứng quay lưng lại với Mục Uyển.
Đàn ông là động vật nhìn bằng mắt, cho dù xảy ra quan hệ cũng không cần tình yêu, nhưng giữ gìn sự trong sạch của một người con gái lại là
"Kết cục đã định, nói những lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu em nhất định muốn một câu trả lời, vậy thì tôi hy vọng sau này em có thể sống một cuộc sống tự do tự tại." Hình Thiên nói.
Tim của Mục Uyển như chìm xuống vực sâu, giống như có luồng khí lạnh đang xâm nhập vào máu của cô.
Cô bỏ qua lòng tự trọng yêu cầu anh hai lần, cả hai lần anh đều từ chối.
Trong mắt anh có lẽ cô vẫn còn là một cô bé, mà không phải là một người phụ nữ, hoàn toàn không có sức hấp dẫn.
Cô thực sự không còn mặt mũi nào mà đi cầu xin anh lần thứ ba, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời khỏi phòng cô.
Cứ như vậy thôi, mọi chuyện đã thành ra như vậy, lòng người là thứ không thể nắm bắt được, cầu mà không được chính là vạn tiễn xuyên tim.
Cô đứng lên bước liêu xiêu vào phòng tắm, uống rượu quá nhiều cho dù có ngủ được một chút nhưng cơ thể vẫn lâng lâng, cô không khống chế được, đụng vào cái tủ ở đầu giường.
Cảm giác đau đớn truyền từ đầu gối lên đến ý thức.
Trước đây mỗi lần cô bị thương Hình Thiên đều chăm sóc cho cô.
Cô cũng ỷ lại vào sự chăm sóc của anh, nhưng bây giờ cô biết sẽ không giống trước đây nữa. Cô phải bắt đầu quen dần với những ngày tháng chiến đấu một mình.
Cô bước vào phòng tắm, cởi hết đồ ra, trên đầu gối đã bầm tím, gội đầu qua loa, sau đó nằm trong bồn tắm.
Từ nay về sau cô không còn chồng nữa, chỉ còn một mình.
Thực ra như vậy cũng tốt, một người muốn làm gì cũng được, ít đi rất nhiều kiêng kỵ. Cô cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cứ tiến lên theo mục tiêu của mình là được.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không cam lòng, cũng sợ hãi cả đời không qua lại với nhau.
Cô muốn giữ lại gì đó, có lẽ sau này trong lúc lơ đãng khi nhìn thấy, anh sẽ nhớ đến cô, cho dù chỉ trong chớp mắt thôi cũng được.
Cô đứng dậy, mặc áo ngủ vào, lấy viết dạ quang màu đỏ từ trong ngăn tủ ra, viết một câu đằng sau tủ trang điểm: Em yêu anh, Hình Thiên.
Câu “Em yêu anh” này cô đã nhịn mười năm.
Cô biết cho dù có đến ngày chia tay đó, cô cũng sẽ không nói với anh.
Bởi vì anh không yêu cô, đối diện với anh cô cũng không nói ra được, chỉ là cô đơn phương tỏ tình mà thôi.
Viết xong rồi, cô cũng không viết thêm gì nữa. Đậy nắp bút lại bước ra khỏi phòng, lồng ngực vẫn bức rức khó chịu, cô mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Không ngờ bên ngoài lại đang có tuyết rơi, trước đó cô cũng không để ý, đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay, muộn hơn mọi năm.
Cô rất thích tuyết, vì cô cảm thấy nó tinh khiết, cũng rất lãng mạn, mang thú vị đến cho người khác, là quà của ông trời ban tặng cho trần gian.
Cô khoác áo lông vũ lên người và đi ra cửa. Trên mặt đất đã có một lớp tuyết mỏng, bước lên trên phát ra tiếng kêu lạo xạo, hoa tuyết dưới ánh đèn càng trở nên trắng loáng.
Cô bước từng bước, để lại dấu chân trên lớp tuyết mỏng, quay đầu lại chính là phủ tổng thống dưới ánh đèn rực rỡ.
Cô nghĩ rất nhiều năm sau, cô sẽ không bao giờ quên được giờ phút này. Phủ tổng thống trong tuyết, dấu chân trước cửa, có một cô gái mang theo dáng vẻ lưu luyến cho dù chỉ là một dấu chân đang quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt hơi xót, cô vội dời tầm mắt đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"Nếu như em thích tuyết, sáng mai tôi sẽ đi ra ngoài với em. Còn bây giờ đã trễ rồi." Đột nhiên giọng nói của Hình Thiên vang lên.
Trong lòng Mục Uyển run lên, lén lút lau sạch nước mắt, sau đó xoay người lại dịu dàng nhìn Hình Thiên: “Em tắm xong thì thấy tuyết rơi, trong lòng vui vẻ nên chạy ra xem một chút."
"Theo tôi về." Hình Thiên nắm tay Mục Uyển.
Mục Uyển khéo léo né tránh, cụp mắt xuống dịu dàng nói: “Cuộc sống sau này của em cũng chỉ một mình em bước đi, anh cũng không thể ở bên cạnh em như bây giờ, cơ thể là của em, tâm trạng cũng là của em, em muốn thế nào thì sẽ làm thế đó, không phải anh hy vọng em không bị ràng buộc tự do tự tại sao?"
"Nhưng em đang ở trước mặt tôi, tôi không thể không quan tâm em." Hình Thiên tức giận nói.
"Tại sao anh không thể mặc kệ được chứ? Em là gì của anh? Lại sắp sửa là gì của anh? Tình cảm của anh đối với em ra sao, cần phải giữ thái độ gì, trong lòng anh hiểu rõ. Anh về đi, Hình Thiên, anh đi nghỉ ngơi đi, em còn muốn đi một lát." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Hình Thiên cảm nhận được sự trách móc và oán giận trong mấy câu nói kia của cô, nhưng khi cô nói ra lại nhẹ gió thổi mây bay, không gào thét điên cuồng nữa. Điều này chứng tỏ cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Mục Uyển là cô gái thông minh, hiểu được thời thế, hiểu được làm thế nào mới tốt nhất cho mình.
Thật ra anh rất yên tâm cô, cô ấy giống như ngọn cỏ nhỏ bất kể ở trong môi trường nào, cũng có thể thích nghi rất nhanh hơn nữa còn làm rất tốt.
Chỉ cần có thời gian.
Mục Uyển xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Cô không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết phải đi bao xa, nhưng mà cứ làm như vậy thôi, một người vừa cô đơn vừa kiêu ngạo bước đi.
Hình Thiên nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt thâm trầm mà lưu luyến.
Anh không quay về mà lặng lẽ đi theo sau lưng cô.
Anh yên tâm cô, tin tưởng cô. Có thể bảo vệ cô, chăm sóc cô, cũng trở thành thói quen của anh. Thói quen này có lẽ đợi sau khi cô đi rồi sẽ từ từ thay đổi, nhưng mà bây giờ cô vẫn chưa đi không phải sao?
Mục Uyển đi hơn một giờ, cũng mệt rồi, hơi rượu tản đi không ít, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô đi tới bên bờ hồ, nhìn xuống đất, hôm nay cô mới trồng cây huệ dạ hương thì tuyết đã rơi rồi. Không biết có bị đông chết không? Đúng là tình yêu tuyệt vọng mà.
Cô dùng tay đẩy đám tuyết trên ghế ra, ngồi xuống lẳng lặng nhìn mặt hồ.
Hình Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Mục Uyển nghe được tiếng động quay đầu lại.
Hình Thiên đã đứng sau lưng cô nói: “Rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu về nghỉ ngơi đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK