Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 380: Đừng Chạy, Không Có Em Anh Không Ổn.​




CHƯƠNG 380: ĐỪNG CHẠY, KHÔNG CÓ EM ANH KHÔNG ỔN.
Lưu San ngẫm nghĩ, nếu khóc trước mặt anh, cũng chẳng có chút khí phách nào, cô lau nước mắt đi, rồi đứng lên: “Có chuyện gì, mau nói đi, nói xong em còn phải ra ngoài.”
Thẩm Diên Dũng nhìn bộ dạng hung dữ này, nhíu đôi lông mày: “Không khóc nữa sao?”
“Em có khóc sao? Đó là em đang đào thải nước, anh có hiểu không hả?” Lưu San chối.
“Đào thải nước. Ờm.” Thẩm Diên Dũng cười khẩy một tiếng: “Anh cảm thấy thứ em nên đào thải chính là bệnh thần kinh đấy.”
Lưu San không thèm nói chuyện với anh nữa, lườm anh một cái, đi về phía trước.
Thẩm Diên Dũng đành chịu, giơ tay lên liền bắt được cánh tay của cô: “ Anh nói nè, Lưu San, em là ống bơm hơi hay sao thế, vừa nói thì đã nổi giận, có thể ngoan ngoãn nghe lời hay không vậy?”
“Thế thì cũng phải xem lời anh nói có phải tiếng người nói hay không, lời anh nói nghe không hay, đương nhiên em sẽ nổi giận, em cũng chẳng phải cỏ cây, đến cỏ cây cũng có cảm xúc đó.” Lưu San cạy ngón tay anh ra.
“Hôm nay Cố Lăng Kiệt đến hỏi anh, Trần Niệm có phải Bạch Nguyệt hay không, em nghĩ anh nên trả lời thế nào?” Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
Lưu San hiện lên vẻ mặt hoang mang lo sợ.
Trước kia khi cô nói với Cố Lăng Kiệt rằng Trần Niệm chính là Bạch Nguyệt, Cô Lăng Kiệt không tin, còn chèn ép cô.
Hiện giờ, Trần Niệm và Alan thành một cặp, cô ngược lại không hy vọng Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt bên nhau nữa rồi, nếu như để Cố Lăng Kiệt biết được Trần Niệm chính là Bạch Nguyệt, chắc chắn Cố Lăng Kiệt sẽ dây dưa làm phiền.
“Anh nói như thế nào?” Lưu San lo lắng hỏi.
Thẩm Diên Dũng buông tay, hỏi ngược lại: “Em hy vọng anh nói như thế nào?”
“Đương nhiên nói không phải rồi, Trần Niệm muốn ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt thì sẽ tự mình đi nói, cô ấy không nói gì thì chính là không muốn để Cố Lăng Kiệt biết.” Lưu San nói thẳng.
Thẩm Diên Dũng giấu kín như bưng nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, mắt sáng lên.
Lưu San có dự cảm không hay: “Không phải là anh nói rồi chứ?”
“Em tưởng rằng anh là em hay sao, Cố Lăng Kiệt nói chính em là người nói Trần Niệm là Bạch Nguyệt.” Thẩm Diên Dũng cười nói.
Lưu San:”...”
Cô ngượng ngùng, khuôn mặt hơi ửng hồng, biểu cảm hơi quá, đôi mắt lóe sáng, nhẹ giọng nói: “Trong một tháng đầu óc thường xuyên bị stress vài ngày, nhất thời bị kích động mà nói nhầm mất thôi. Rốt cuộc là anh nói có hay không vậy?”
“Anh phủ nhận rồi.” Thẩm Diên Dũng đáp.
Lưu San như trút được gánh nặng, lộ ra nét cười trên mặt: “Anh thật đúng là biết nói dối mà, bản lĩnh luyện được từ nhỏ, sau khi lớn lên đúng là có ích.”
Thẩm Diên Dũng: “...”
Anh nhếch khóe miệng cười: “Nghe em nói xong, anh đột nhiên lại muốn cải tà quy chính, quả thật là không nên nói dối, dù sao Cố Lăng Kiệt đối với anh rất có ích.”
Lưu San nắm chặt lấy tay anh: “Sao anh có thể như vậy chứ!”.
“Gọi một tiếng dễ nghe xem nào, có lẽ anh sẽ không như vậy, dù sao, để cho Cố Lăng Kiệt biết Trần Niệm là Bạch Nguyệt, còn khiến cho anh ta nợ anh một nhân tình, anh nghĩ cũng không thiệt.” Thẩm Diên Dũng chậm rãi nói.
“Anh nói thật hay đùa vậy hả?” Lưu San thực sự sợ anh ta nói ra.
“Lời dễ nghe đâu nào.” Thẩm Diên Dũng nghiêng người, đưa tai lại gần Lưu San.
Lưu San không ưa nhìn thấy anh đến gần người mình: “Soái ca có tính là dễ nghe không.”
“Em nói xem, đây chẳng qua là sự thật, không tính là dễ nghe đâu.” Thẩm Diên Dũng nhếch mày.
Lưu San vui vẻ ra mặt, chủ động giữ sau cổ của Thẩm Diên Dũng: “Em hiểu rồi, sự thật không tính là dễ nghe, vậy thì em yêu anh, yêu anh sâu tận trong tim, anh là người mà em yêu nhất yêu nhất, ha ha ha, cái này tính là dễ nghe rồi chứ, yên tâm, em bảo đảm, trăm phần trăm giả dối.”
Thẩm Diên Dũng nhíu mày càng chặt, bế cô lên: “Anh biết, hôm nay em xác định không muốn ra khỏi phòng rồi.”
“Không phải, Thẩm Diên Dũng, anh bỏ em xuống, em thực sự ra ngoài có việc, buổi tối ngày mai là sinh nhật của con gái Mặc Băng, em và Tiểu Niệm phải ra ngoài mua quà sinh nhật.” Lưu San lắc lắc eo.
“Cố Lăng Kiệt đã muốn nhường Stephen cho anh rồi, không bị anh ta cạnh tranh, anh chẳng ngại gì.” Thẩm Diên Dũng đi về phía bên trong.
“Không có Cố Lăng Kiệt, còn có Tô Khánh Nam, đây là em muốn phá hoại, anh mặc kệ, anh sẽ mang theo Bảo Bảo đi ra ngoài du lịch.”
Thẩm Diên Dũng nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang thở hổn hển, nhớ tới khoảng thời gian tuổi trẻ lông bông của anh.
Một thời gian dài anh đã ngâm mình trong thùng nhuộm chính trị, xung quanh tràn ngập người lừa gạt anh, đấu đá lẫn nhau, anh cũng trở nên không giống anh lúc đầu, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lừa lọc giả dối, ăn cây nào rào cây đó, thận trọng cẩn thận, không cẩn thận thì đi vào bẫy chính trị của người khác. Hại vô số người chôn cùng.
Vì lấy đại cục làm trọng, anh hy sinh cả cuộc hôn nhân, hy sinh tự do, hy sinh hạnh phúc.
Chỉ có Lưu San, mới khiến anh tìm lại mình của ngày xưa, thêm một phần nào đó sự tự tại và vui vẻ.
Cho nên, cho dù là cô tức giận, cô phát cáu, hay khóc lóc, thậm chí cô ấy bốc đồng, anh đều thích.
Chỉ có cô coi anh là Thẩm Diên Dũng, chứ không phải tổng thống.
“Vậy em thơm anh một cái, anh để em ra ngoài.” Thẩm Diên Dũng ôn nhu nói.
“Đáng ghét.” Lưu San không tình nguyện thơm lên mặt anh một cái.
Thẩm Diên Dũng thả cô xuống dưới, vỗ vỗ đầu của cô, ý vị sâu xa nói: “Đừng chạy lung tung.”
Lưu San lè lưỡi, xoay người chạy đến phía cửa.
Thẩm Diên Dũng nhìn theo bóng dáng của Lưu San.
Không phải anh không thể để cô rời đi, nếu cô đi rồi, anh sẽ vĩnh viễn bị lạc ở trong biển chính trị, chỉ còn lại một mình, cô đơn mà sống.
Lưu San vừa mở cửa, thì nhìn thấy Trần Niệm đang đi tới.
Cô nhìn Trần Niệm có chút chột dạ, bởi vì cô lại ở tình huống mà cô ấy không cho phép, nói với Cố Lăng Kiệt cô ấy là Bạch Nguyệt.
Lưu San thực sự chán ghét tính vô tư của mình, khi đó nghĩ như thế nào chứ?
“Tiểu Niệm, xin lỗi nhé.” Lưu San nói lời xin lỗi.
“Sao thế, sao đột nhiên lại nói lời xin lỗi.” Trần Niệm khó hiểu.
“Tớ luôn làm sai, khiến cho cậu phải dọn dẹp cục diện rối rắm, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy.” Lưu San cúi đầu.
Trần Niệm mỉm cười, nói lời trấn an: “Cho dù cậu làm gì, tớ cũng sẽ tha thứ cho cậu, bởi vì tớ biết, điểm xuất phát của cậu đều là vì muốn tốt cho tớ, cậu chỉ không biết làm như thế nào mới là tốt với tớ, hoặc là, có việc cậu tự cho là đúng, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.”
Lưu San gãi đầu: “Hình như là như vậy, sau này tớ nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Trần Niệm nở nụ cười: “Tớ chờ cậu đến ngày thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
“Haizzz.”
Lưu San lại thở dài một hơi, có đôi khi nguyện vọng là việc tốt đẹp, hiện thực mới là chủ chốt.
“Tớ đưa cậu tới bệnh viện đổi băng gạc.”
Vết thương trên cánh tay của Trần Niệm hồi phục không tốt như trong tưởng tượng, tuy rằng miệng vết thương đã thành sẹo rồi, nhưng xung quanh vẫn sưng đỏ.
“Cậu không nên chạy bộ, phải nghỉ ngơi nhiều vào.” Lưu San đau lòng nói.
Trần Niệm không hề gì cười nói: “Sinh mệnh quyết định ở vận động, tình trạng hồi phục này coi như đã rất tốt rồi, không bị nhiễm trùng, không bị mưng mủ, cũng không có hiện tượng sốt.”
“Cậu không cảm thấy đau sao?” Lưu San băng bó cho Trần Niệm.
Trần Niệm lắc đầu: “Cơ thể có năng lực thích ứng, loại đau đớn này, đối với tớ chẳng nhằm nhò gì, không cố ý nghĩ về nó thì sẽ lơ là đi thôi.”
Lưu San biết Trần Niệm trước kia vất vả quá nhiều, như vậy ngược lại cô càng thương cô bạn này, hít sâu một hơi, hỏi: “Tiểu Niệm, nếu như có một ngày, Cố Lăng Kiệt biết cậu là Bạch Nguyệt, cậu sẽ làm thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK