Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1152 Bên Cạnh Anh​




CHƯƠNG 1152 BÊN CẠNH ANH
Thẩm Diên Dũng không ngờ Mục Uyển lại khóc.
Cô không khóc khi bị bắt, bị bỏ rơi cũng không khóc thậm chí lúc kề cận cái chết cũng không rơi một giọt nước mắt.
Vậy mà lúc này đây nước mắt lại rơi bất thình lình như vậy, có lẽ cô đã kiềm nén quá nhiều đau thương, phía sau gương mặt luôn bình thản ấy là rất nhiều phiền muộn.
"Bạch Nguyệt thuyết phục Hình Thiên thả tôi ra là vì Lưu San, cũng là vì tình nghĩa." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Nhưng Hình Thiên quyết định thả anh là vì Bạch Nguyệt, tôi hận cô ấy, chính vì cô ấy đưa ra quyết định này mà tôi bị ly hôn, thực sự trở thành một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật không vui, cao giọng nói với Mục Uyển: “Ai để cho em phải lưu lạc đầu đường xó chợ?”
Mục Uyển vẫn không nhìn Hạng Thịnh Duật: “Cũng đúng, tôi nói sai rồi."
"Chẳng phải đang minh oan cho em sao? Đã nói rồi, em cũng thừa biết là Hình Thiên không yêu em."
"Tôi không cần anh ấy yêu." Mục Uyển quay sang nhìn Hạng Thịnh Duật: “Kể từ khi rời khỏi nước M, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên.”
"Lẽ nào hiện tại không bình yên sao?" Hạng Thịnh Duật nói toạc ra.
"Hiện tại có chỗ nào bình yên chứ?" Mục Uyển cũng gào lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn, chính vì khóc quá nhiều, mà bệnh mới lẫn bệnh cũ đều tái phát, trước mắt đột nhiên tối sầm.
Cô không thấy gì nữa.
Đây là câu trả lời mà ông trời dành cho cô sao?
Con tim của cô đã mù quáng thì mắt còn dùng để làm gì chứ.
Cô nhắm hai mắt lại khiến thính lực càng thêm nhạy cảm.
Khi không ai nói chuyện thì cô lại càng nghe rõ từng tiếng hít thở. Cô chậm rãi mở mắt ra nhưng vẫn không thấy gì nữa.
Thẩm Diên Dũng thấy bầu không khí hơi căng thẳng: “Mọi người đều đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đã. Vừa rồi Hạng Thịnh Duật nói như vậy không phải là không muốn cứu cô mà là nếu anh ta thể hiện sự quan tâm với cô, Sở Dã Bạch sẽ không bỏ qua cho cô."
"Ai quan tâm cô ấy chứ." Hạng Thịnh Duật nói bằng giọng điệu châm chọc.
Cô biết anh không quan tâm, cũng sớm đoán được anh sẽ không quan tâm, cho nên khi bị anh bỏ rơi cô cũng chẳng cảm thấy đau khổ gì lắm.
Chẳng qua là cảm thấy thế giới này quá tàn nhẫn, vừa nghĩ đến chuyện phải tiếp tục sống chung với anh, cô lại cảm thấy thế giới này càng tàn nhẫn hơn gấp bội phần.
Lã Bá Vĩ từng nói, cô chỉ cần còn sống, sống thật lâu thì sẽ có thể thấy được kỳ tích, đợi được người yêu cô.
Nhưng hiện tại cô chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng.
Cô rất muốn bình tĩnh lại nhưng nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng.
Cô biết khi khóc sẽ rất xấu nhưng không cách nào kiềm chế được.
Cô không giữ được người khác, cũng không kiểm soát được chính mình, quá thất bại.
Thẩm Diên Dũng lại thầm thở dài, bất đắc dĩ nhìn Hạng Thịnh Duật, rồi nhìn người bên cạnh nói: "Mang thức ăn lên đi."
Cô vẫn chẳng nhìn thấy được gì, sau khi nhắm mắt lại thêm lần nữa, thì nghẹn ngào nói, giọng nghe run run: “Có thể gọi An Kỳ đến không?”
"Em nói chuyện với ai vậy!" Hạng Thịnh Duật tức giận nói.
Mục Uyển khựng lại.
Cô biết mình nên bỏ đi tôn nghiêm, bỏ luôn lòng tự trọng, dùng giọng điệu hèn mọn, cầu xin sự thương xót.
Nhưng cô không muốn, bởi e rằng những gì còn sót lại của ngày hôm nay chỉ là chút tự trọng và kiêu ngạo mà thôi, giống như Mục Uyển ngày còn nhỏ, kỳ thực cái gì cũng không có.
Người của Thẩm Diên Dũng đã dọn thức ăn lên.
Mục Uyển ngồi yên không nhúc nhích, sau khi khóc xong, mặt cô không chút cảm xúc, ngay cả ánh mắt cũng vô hồn.
Thẩm Diên Dũng thật ra cũng đồng cảm với người phụ nữ này nên nói với Hạng Thịnh Duật: "Đàn ông sao Hỏa còn đàn bà Sao Kim, phụ nữ lúc nào cũng thích nói chuyện trên trời còn đàn ông thì lại suy nghĩ mọi chuyện theo lý tính. Có một câu chuyện cười thế này, mà thật ra nó cũng chẳng phải chuyện cười gì, chuyện kể là một anh chàng hỏi bạn gái mình thích ăn gì? Cô bạn gái nói gì cũng được. Anh chàng liền nói đi ăn mỳ nhưng cô gái lại nói không, anh chàng nói đi ăn đồ Tây, cô gái cũng không chịu, anh chàng nói đi ăn đồ Trung Hoa, cô gái lại không tiếp. Lúc này anh chàng đã choáng váng, cái gì cũng không ăn thì tại sao lại bảo gì cũng được, rốt cuộc là muốn ăn gì?”
Hạng Thịnh Duật cắt nhỏ bít tết rồi nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển vẫn ngồi đó không cảm xúc.
Không ai nói lời nào.
"Thật ra, phụ nữ thiên về cảm xúc, chỉ cần cô ấy thấy nó đẹp, đẹp là được chứ không xét đạo lý, không cần chính xác, những quyết định mà họ đưa ra đều dựa trên cảm xúc, vì vậy đừng nói lý lẽ với phụ nữ làm gì, bọn họ không thèm nghe đâu, chỉ cần thích thì cái gì cũng đẹp hết, đúng không, Mục Uyển?" Thẩm Diên Dũng cười hỏi.
Mục Uyển nhếch miệng, thật lòng nói: “Ai làm vợ của anh chắc hẳn là rất hạnh phúc.”
"Làm vợ của tôi thì không hạnh phúc ư! Em muốn gì tôi cũng đồng ý, em còn muốn tôi thế nào nữa?" Hạng Thịnh Duật tức giận gằn giọng.
"Mục Uyển không có ý đó, cô ấy chỉ đáp lại một cách lịch sự mà thôi.” Thẩm Diên Dũng làm người hoà giải nói.
Mục Uyển mỉm cười, cô thật sự cảm thấy rất buồn cười: “Là vợ của anh có hạnh phúc hay không, lẽ nào anh còn không biết sao? Anh là người bốc đồng, kiêu ngạo không coi ai ra gì, tự coi mình là cái rốn của vũ trụ, anh nói trong lòng Hình Thiên không hề có tôi còn anh thì cũng chỉ biết đến quyền lực, chí ít Hình Thiên còn tôn trọng quyền lực, nhưng anh thì chỉ xem quyền lực như một trò chơi.”
Hạng Thịnh Duật rốt cuộc cũng nổi xung, gạt hết thức ăn trên bàn xuống đất: “Đến tận bây giờ cô vẫn nghĩ Hình Thiên tốt hơn tôi đúng không?"
Mục Uyển đứng dậy, quay sang bình tĩnh nói với Hạng Thịnh Duật: “Đúng.”
"Ha ha." Hạng Thịnh Duật bật cười nhưng không che giấu được sự xót xa hòa cùng với ánh mắt dần tối sầm vì nhòe lệ: “Cô được lắm."
Rồi anh bỏ ra ngoài.
Sở Giản trừng mắt nhìn Mục Uyển, bực tức nghiến răng rồi đi theo Hạng Thịnh Duật ra ngoài.
Người của Hạng Thịnh Duật đều đi theo nên trong phòng chỉ còn lại Mục Uyển và Thẩm Diên Dũng.
Người của Thẩm Diên Dũng đã dọn sạch mọi thứ rơi vãi trên mặt đất.
Mục Uyển tìm một cái ghế ngồi xuống.
Thẩm Diên Dũng vô cùng kinh ngạc khi thấy cô lần mò, anh quan sát ánh mắt của Mục Uyển rồi cau mày hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Xin lỗi." Mục Uyển áy náy.
"Không sao, Hạng Thịnh Duật chẳng khác nào một đứa trẻ được cưng chiều nhiều hóa hư nhưng anh ta quan tâm đến cô đấy tôi nghĩ anh ta thích cô nhưng do kiêu ngạo thành thói nên không biết cách biểu đạt mà thôi. Thật ra khi còn trẻ tôi cũng vậy cho nên mọi người cũng như vợ của tôi khi đó không ít lần hiểu lầm tôi. Rồi ai cũng sẽ trưởng thành nhưng có những người trưởng thành nhanh, cũng có những người trưởng thành lâu.” Thẩm Diên Dũng ôn tồn nói.
Mục Uyển vừa cười vừa nói: "Rất nhiều người nói anh ta thích tôi, Sở Giản, Sở Nguyên, rồi cả Lã Bá Vĩ nữa nhưng thật ra tôi không quan tâm anh ta có thích tôi hay không bởi vì tôi không thích anh ta.”
Thẩm Diên Dũng cau mày, giờ thì anh đã hiểu tại sao Hạng Thịnh Duật luôn phủ nhận việc anh ta quan tâm đến cô.
Anh ta là một người rất thông minh và cũng rất kiêu ngạo.
Anh ta đã sớm biết Mục Uyển không thích mình còn bản thân thì thích cô nhưng không được đáp lại, điều đó càng khiến anh ta thêm nhạy cảm, thậm chí, việc cô không thích mà nói chẳng khác nào một mũi gai găm vào ngực, chỉ chạm nhẹ một chút thôi cũng đau đến nghiến răng trợn mắt, đau nhói lòng. Thế cho nên, một người thông minh như anh ta cũng không khống chế được tâm tình của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK