Chương 1119: Anh Hãy Tự Lo Cho Bản Th N
CHƯƠNG 1119: ANH HÃY TỰ LO CHO BẢN TH N
Mục Uyển thản nhiên nói: “Nếu như có hẹn thì em sẽ hẹn gặp sau khi anh đã rời đi, chứ chắc chắn sẽ không hẹn khi anh còn ở đây.”
Hạng Thịnh Duật chau mày: “Em nói sao?”
“Những gì em nói đều là thật, nếu em hẹn anh ta trong lúc anh còn ở đây thì chẳng phải là quá ngốc sao? Lẽ nào cuộc sống hiện tại chưa đủ tốt hay sao?” Mục Uyển ngồi đối diện anh ta nói với giọng cứng rắn: “Anh thấy hiện tại em còn cần gặp hắn để làm gì nữa?”
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển với ánh mắt đầy nghi ngờ: “Em không yêu anh ta nữa sao?”
“Anh ta từ trước đến giờ chưa bao giờ coi trọng tình yêu của em. Em vẫn còn một chút tình cảm với anh ta, nhưng đáng tiếc nó đã nguội lạnh khi bị anh ta ruồng bỏ và phản bội.” Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật âm thầm quan sát Mục Uyển. Cô cũng đang nhìn anh, đôi môi khẽ nhếch lên như đang cười châm biếm đầy khiêu khích, nhưng cũng đầy vẻ tự tin. Trông cô lúc này giống như một ngôi sao sáng đang tỏa ánh hào quang trên bầu trời đầy quyến rũ.
Hạng Thịnh Duật nói tiếp: “Anh ta đến MXG tìm cô, cô có đi không?”
Mục Uyển trầm ngâm không lên tiếng.
Hạng Thịnh Duật hỏi tiếp: “Do dự rồi sao?”
“Em nghĩ là nên đi, trốn tránh chỉ càng cho thấy em yếu đuối. Em không muốn né tránh mà muốn đối mặt với nó. Như vậy cũng tốt, dù sao thì sau này vẫn còn phải gặp lại anh ta.” Mục Uyển đáp.
“Nếu như tôi không cho em đi?” Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển cười: “Nếu vậy thì em sẽ không đi. Tương lai của em là anh chứ không phải là anh ta, đương nhiên em sẽ nghe lời anh.”
Hạng Thịnh Duật nghe vậy thì có chút đắc ý, mắt anh sáng bừng lên: “Trước khi rời đi tôi có món quà tặng em.”
“Gì cơ?” Mục Uyển ngạc nhiên.
“Món quà ấy đã được mang đi gia công rồi, vì nếu dùng nó điêu khắc sẽ rất lãng phí. Em chắc chắn sẽ biết nó quý giá như thế nào. Anh sẽ tặng nó cho em khi gia công xong.” Hạng Thịnh Duật đưa cho Mục Uyển một chiếc usb: “Trong đây là bằng chứng ngoại tình của Thomas, nếu như đàm phán không thành công hoặc người của thua thì nó sẽ giúp được.”
Mục Uyển cầm lấy chiếc usb: “Vẫn còn một vấn đề nữa, em dự định nhập bap nhiêu bạc trong một năm?”
“Đến bây giờ em mới hỏi anh vấn đề này sao? Nếu anh không đến tìm em thì chắc em cũng không định hỏi nữa phải không?” Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm cô.
Mục Uyển vốn có ý định sau khi về sẽ dùng số tiền trong tay cô để mở một cửa hàng trang sức bạc, chỉ là có chút vất vả. Nhưng về việc kinh doanh thì cô lại không giỏi như Hạng Thịnh Duật.
“Em định sẽ hẹn gặp Thomas ngày mai, rồi sau đó tới hỏi anh. Dù sao thì anh chắc chắn sẽ chỉ cho em mà.” Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật nghe được câu nói này thì cảm thấy khá hài lòng, anh ta nhìn đồng hồ trên tay: “Anh ta tới rồi.”
Anh vừa dứt lời thì chuông điện thoại của Mục Uyển reo. Cô mở điện thoại ra xem thì thấy là cuộc gọi viedo của Hình Thương. Mỗi lần nhìn thấy cuộc gọi đến của Hình Thương cô đều cảm thấy rất vui, mãn nguyện và thậm chí hạnh phúc đến phát khóc. Thế nhưng hôm nay cô lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác, tỏ ra như không hề có chuyện gì xảy ra. Mục Uyển tắt điện thoại.
“Là của Hình Thiên?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Không biết từ lúc nào anh ta đã đứng ngay sau Mục Uyển, Hạng Thịnh Duật nhanh tay cướp lấy điện thoại chỗ cô, nói: “Anh ta nên biết rằng em đang ở đây.”
Mục Uyển bình tĩnh nói: “Em với anh ta đã là quá khứ rồi, biết thì để làm gì cơ chứ? Hay gặp mặt cũng chẳng giải quyết được gì. Em và anh ta không thể nào quay lại được nữa.”
Hạng Thịnh Duật đặt điện thoại của Mục Uyển xuống ghế sô pha, anh nhìn cô với anh mắt khó hiểu như đang dò xét: “Nếu như anh buông tay thì liệu em và anh ta có thể quay về với nhau không?”
“Em tình nguyện lấy người yêu thương mình. Nếu như không có thì em sẽ sống một mình tới già. Cũng giống như em đã từng thích Lục Bác Lâm, nhưng không có được anh ấy thì em vẫn sống rất tốt. Thế giới rộng lớn như vậy, em muốn đi khám phá rất nhiều nơi.” Mục Uyển bình thản đáp.
Hạng Thịnh Duật: “Hãy nhớ những lời em vừa nói lúc nãy, hơn nữa hãy nói với Hình Thiên y hệt như vậy, anh không thích sự quấy nhiễu của hắn, đúng là tên phiền phức.”
Hạng Thịnh Duật vừa nói xong thì điện thoại của Mục Uyển lại đổ chuông, vẫn là Hình Thiên gọi tới.
Hạng Thịnh Duật cầm máy lên đưa cho Mục Uyển: “Nghe đi.”
Anh nói giống hệt như đang ra lệnh vậy. Mục Uyển cầm lấy và nghe điện thoại.
Trong màn hình, sắc mặt của Hình Thiên trắng bệch: “Mục Uyển, anh rất lo lắng cho em.”
“Thay vì lo lắng cho tôi, anh hãy tự lo cho mình đi. Người của anh không phải được làm sắt đá đâu.” Mục Uyển lạnh nhạt đáp.
Hình Thiên ứa nước mắt. Mục Uyển giờ đây đã thờ ơ và lạnh nhạt hơn năm năm trước rất nhiều. Năm năm trước, vì Lục Bác Lâm, nhà họ Hạng, cha mẹ và cái chết của bạn mà cô ấy bị tổn thương sâu sắc. Lần này lại là vì anh. Hình Thiên vốn không ngờ rằng lần này lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu biết trước thì anh sớm đã giải quyết Phó Hâm Ưu rồi.
“Lần này là lỗi của anh, anh đã không nghĩ tới cảm xúc của em. Bây giờ em đối xử với anh như vậy, anh thấy rất buồn.” Hình Thiên nói.
Mục Uyển cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng của Hình Thiên qua điện thoại. Cô không muốn mình trở nên yếu đuối, trước đây chính vì quá mềm yếu mà cô mới phải chịu nhiều tổn thương tới như vậy.
Giọng Mục Uyển run lên: “Tôi cảm thấy bây giờ rất tốt, anh có gì mà phải buồn chứ?”
“Anh mong rằng em có thể trở về bên anh. Em có thể đừng giận anh nữa được không? Em giận anh như vậy thì anh có thể không buồn được sao? Bây giờ em đang ở đâu, anh sẽ qua đó?” Hình Thiên hỏi.
“Tôi không giận anh, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ. Anh phải lấy cục sự làm trọng nên không có gì sai cả. Chỉ là quan điểm sống, cách sống và lựa chọn của chúng ta không giống nhau, nếu đã vậy thì cần gì phải ở bên nhau nữa? Anh xem có được mấy cặp vợ chồng tái hơp sau khi đã li hôn chứ?” Mục Uyển đáp.
Hình Thiên nhìn Mục Uyển: “Chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ có cách…”
“Tôi không đồng ý.” Mục Uyển cắt ngang lời Hình Thiên, lạnh nhạt nói tiếp: “Những ngày gần đây tôi đã luôn nghĩ lại về cuộc sống bên cạnh anh, tôi cảm thấy nó quà nhàm chán. Tôi không còn muốn quay lại cuộc sống đó nữa.”
“Anh sẽ sửa đổi, anh nhất định sẽ thay đổi theo cuộc sống mà em mong muốn.”
“Nói thì dễ nghe, anh sẽ vì tôi mà thay đổi điều gì chứ? Tôi rất biết ơn anh vì trước đây đã dạy cho tôi rất nhiều thứ. Chính vì biết ơn anh nên tôi không muốn bản thân mình buộc anh phải thay đổi. Tôi muốn thay đổi không khí, sống một cuộc sống mới. Sau này mong anh đừng làm phiền tôi nữa, kể cả tôi có chết thì giữa chúng ta cũng không còn bất cứ quan hệ gì. Anh còn điều gì muốn nói thì nói một lần cho hết, xong rồi tôi sẽ chặn số của anh, từ nay chúng ta sẽ không liên lạc lại nữa.” Mục Uyển nói đầy kiên quyết.