Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1113: Cao Quý Như Thế, Sự Dao Động​




CHƯƠNG 1113: CAO QUÝ NHƯ THẾ, SỰ DAO ĐỘNG
“Anh bị anh ta lừa rồi.” Mục Uyển nói lại ngay.
“Anh ta lừa tôi để làm gì, nếu muốn lừa, anh ta chỉ có thể lừa cô thôi, bị lừa rồi thì thế nào? Cùng lắm chỉ tiêu hao cảm xúc tích trữ trong ngân hàng, cũng không có gì to tát cả.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển ngồi dậy.
Mặc dù Lã Bá Vĩ nói rất khó hiểu, nhưng có thể nghe ra, anh ấy nói rất có đạo lý.
Giờ tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Không còn tự ti, tuyệt vọng, cũng không tủi thân nữa rồi.
“Giờ… chúng ta phải quay về sao?” Mục Uyển hỏi.
“Trước khi tôi tới đây đã xem qua, điện thoại không có tín hiệu, có lẽ nơi này đã lắp đặt một tường chắn tín hiệu, chỉ có một tín hiệu nào đó được chỉ định mà thôi, nhưng giờ đã có tín hiệu rồi.”
“Do đó?” Mục Uyển không hiểu ý của Lã Bá Vĩ.
“Hạng Thịnh Duật nói nếu tôi tìm được cô phải gọi cho anh ta ngay, có lẽ anh ta đã mở tất cả tín hiệu vì cô.” Lã Bá Vĩ nói.
“Nếu tôi không tin tưởng nhân phẩm của anh, có lẽ tôi sẽ hoài nghi anh là người của ta.” Mục Uyển nói.
Lã Bá Vĩ mỉm cười: “Tôi ở chợ lâu như vậy, nhưng không có ai cần tôi, cũng vì con người tôi chưa từng bị bất kỳ ai thu mua, tôi chỉ tùy tâm, tùy tính, vì vậy tôi không thể bị anh ta mua chuộc, điều này cô cứ yên tâm.”
“Ừm, anh gọi điện cho anh ta đi, bây giờ chúng ta đi xuống thôi.” Mục Uyển mở đèn pin điện thoại: “Anh xuống trước đi.”
“Được.” Lã Bá Vĩ đi xuống, rọi đèn cho Mục Uyển.
Anh phát hiện Mục Uyển đi chân đất leo xuống: “Giày cô đâu?”
“Tôi mang giày cao gót, nếu đi trên đất sẽ để lại dấu vết, nên tôi đã tháo ra giấu trong bụi cỏ, rồi lấy một nắm cỏ buộc vào chân.Rất mềm mại, cũng không để lại dấu vết.”Mục Uyển nói rồi lấy một nắm cỏ u-la buộc vào chân.
“Nơi này cách đường chính không xa, tôi cõng cô đi.” Lã Bá Vĩ nói.
“Tôi không yếu ớt như vậy, anh gọi điện cho anh ta đi.” Mục Uyển nói rồi đi về phía trước.
Lã Bá Vĩ gọi cho Hạng Thịnh Duật: “Chúng tôi sẽ ra đường chính.”
Đầu bên kia Hạng Thịnh Duật không nói gì, cúp máy.
Đèn đường rất sáng, ánh sáng này xuyên qua khe hở trong rừng cây, chiếu sáng một vùng.
“Anh ta rất có tâm.”Lã Bá Vĩ khen ngợi.
Mục Uyển nhìn Lã Bá Vĩ: “Anh cũng rất có tâm, từ lúc gặp mặt đến giờ, anh luôn khen anh ta.”
“Thật sao?Đây chỉ là sự khen ngợi giữa hai người đàn ông mà thôi.”
“Dã tâm của anh ta còn lớn hơn Hình Thiên.” Mục Uyển nhắc nhở.
“Đàn ông mà, phải có chút dã tâm mới có thể ngày càng lớn mạnh, chỉ cần cưng chiều người phụ nữ mình yêu là được.” Lã Bá Vĩ cười nói.
Mục Uyển đá chân: “Anh cảm thấy Hạng Thịnh Duật cưng chiều tôi sao?”
“Ha ha, có thể anh ta không phân biệt được tình cảm dành cho cô là gì?” Lã Bá Vĩ ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Ha.” Mục Uyển không muốn nhắc đến đề tài có liên quan đến Hạng Thịnh Duật, cô hơi buồn bực.
Tốc độ ánh sáng phía trước quá mạnh, rất chói mắt, cô không thể nhìn rõ phía trước, nên dứt khoát dừng lại, xoay người đứng im.
Một lát sau, cô nghe thấy một chiếc xe đỗ cạnh cô, người trên xe bước xuống, mở cửa sau xe.
Mục Uyển bước lên, Hạng Thịnh Duật đang ngồi trên đó, mặt không cảm xúc nhìn phía trước, mím môi không hề liếc nhìn cô, trông rất lạnh lùng.
Lã Bá Vĩ ngồi ghế trước.
Xe quay lại, chạy thẳng về phía trước.
Mục Uyển không biết nên nói gì để phá vỡ sự im lặng, có lẽ cô thích yên tĩnh hơn, cô nhắm mắt lại, tựa vào vai Hạng Thịnh Duật.
Cơ thể Hạng Thịnh Duật cứng đờ, toàn bộ dây thần kinh sau lưng đều căng cứng, anh nhìn cô.
“Tôi đói rồi, lát về có đồ để ăn chưa?” Mục Uyển nhắm mắt hỏi.
“Giờ em biết mình đói rồi sao, không phải lúc xuống xe rất hùng hổ hiên ngang sao?” Hạng Thịnh Duật cười nhạo.
Mục Uyển mở mắt ra, ánh mắt như lá vàng mùa thu bị một cơn gió thổi từ trên cây xuống.
Cô nhìn anh: “Anh nói vị trí bên cạnh anh là tôi hay cô ta ngồi?”
Hạng Thịnh Duật quan sát cô, nhưng dường như anh nhìn không hiểu cô đang nghĩ gì, đôi mắt lóe lên: “Em có thể bảo cô ta đứng dậy.”
“Cô ta đứng cạnh anh, đối đầu với tôi, tôi cũng không phải người có sức mạnh, hai người cá mè một lứa, mặc dù tôi là người ngoài, nhưng cũng không thể lấy mạnh hiếp yếu.”
“Ở đây chỉ có mình anh là kẻ mạnh.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Vậy lần sau tôi sẽ bảo cô ta đứng lên.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô không nói gì.
Mục Uyển và anh nhìn nhau, dựa theo kinh nghiệm thuở nhỏ, anh có thể nhìn cô mấy tiếng như vậy, không biết có nhìn ra điểm tốt nào không.
Cô vòng qua cổ anh, hôn lên môi anh một nụ hôn, có điều chỉ như chuồn chuồn lướt nước: “Không phải anh nói ba ngày sau mới để tôi ra ngoài à? Sao tìm tôi nhanh như vậy, anh không nỡ ư?”
Hạng Thịnh Duật nhìn vào mắt cô thì dịu lại: “Em đã phá hủy mấy camera ở đó, anh phải bắt em về để giải thích với họ.”
“Lúc tôi quay về thấy những camera đó đã phát ra ánh sáng đỏ, có lẽ đã được sửa rồi đúng không?”
“Anh đã giải thích với họ trước rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển mỉm cười, nụ cười rất nhạt, nhưng cô cười lên rất đẹp.
Cô đưa tay nâng mặt anh lên.
“Tôi nhớ trước đây mình có xem một video hài, có một người đàn ông thấy bạn gái khóc thì dùng tay lau nước mắt, nhưng trước đó tay anh ta rất bẩn, khi lau, mặt bạn gái càng bẩn hơn. Vẻ mặt lúc đó của anh ta rất buồn cười.” Mục Uyển cười nói.
Hạng Thịnh Duật nắm tay cô, mở ra.
Quả nhiên tay cô rất bẩn.
Anh cũng không tức giận: “Em đã trốn ở đâu?”
“Trên cây, đúng lúc nhìn thấy một thân cây bằng phẳng, tôi dùng những nhánh cây trên đó lát thành một chiếc giường nhỏ, cho dù mấy anh ở dưới gốc cây nhìn lên cũng không phát hiện ra tôi.” Mục Uyển giải thích.
Anh cũng hoài nghi cô ở trên cây, cố ý nhìn trên cây, quả thực không phát hiện ra cô.
“Lã Bá Vĩ tìm thấy em trốn trên cây trước hay em nhìn thấy anh ta chào hỏi trước?” Hạng Thịnh Duật hỏi một câu kỳ lạ, sắc mặt cũng không được tự nhiên.
Xe chạy đến cổng biệt thự, Hạng Thịnh Duật cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Thủ hạ anh đi tới, mở cửa xe bên anh.
Lã Bá Vĩ thì đi tới mở cửa xe bên Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật đi về phía cửa, khóe mắt thấy chiếc “giày” của cô thì nhướng mày, dừng bước, nhìn cô nghiến răng, rồi đi tới bên cô, không chút do dự bế cô lên.
Mục Uyển cũng không giãy giụa, ôm bả vai anh.
Hạng Thịnh Duật đặt cô trên sofa, ra lệnh: “Mấy cậu đi tìm bác sĩ tới đây khám chân cho cô ấy.”
“Chân tôi không sao, chỉ trầy một chút thôi.” Mục Uyển nói, vừa dứt lời đã thấy Hạng Thịnh Duật ngồi xổm trước mặt cô.
Tim cô thắt lại, có một cảm giác kỳ lạ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK