Chương 1200: Anh Ta Không Dám, Tôi Dám!
CHƯƠNG 1200: ANH TA KHÔNG DÁM, TÔI DÁM!
Hạng Thịnh Duật nhướn mày, có chút không tin nổi mà nhìn Mục Uyển: “Thích anh lâu nhất là bao lâu?”
Mục Uyển nhìn anh, ánh mắt sáng rõ, khóe môi hơi cong lên.
“Nói đi.”
“Cứ thích mãi như vậy đi.” Hạng Thịnh Duật nói, cúi đầu, vờ như đang ăn, khóe môi lại cứ cong lên.
Khuôn mặt vốn cao ngạo, lúc cười lên lại dịu dàng hơn nhiều.
Mục Uyển thấy anh cười trộm, nhìn rất buồn cười.
Hạng Thịnh Duật có lúc rất trẻ con.
Cô nhớ lại con chuột giá 1 đô đó.
“Tối nay lúc nào anh về?” Mục Uyển hỏi.
“Sao vậy, không chắc nữa, có thể sớm cũng có thể muộn, để xem hội nghị thế nào, với cả tâm trạng của anh nữa.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển gắp miếng thịt dê luộc vào bát Hạng Thịnh Duật: “Nếu được, thì về sớm hơn đi, em có quà muốn tặng anh.”
“Quà?” Hạng Thịnh Duật khó hiểu: “Sao lại tặng quà cho anh, em muốn nhờ anh gì à?”
“Vậy sao anh lại muốn tặng em quà? Tâm trạng của em lúc tặng quà cũng như anh vậy, giống nhau mà.” Mục Uyển thần bí nói.
“Em…” Hạng Thịnh Duật có hơi không khống chế được tâm trạng, tuy đã cố gắng không cười, nhưng ý cười trong mắt lại rất rõ: “Em đừng mong sớm quá, anh mà bận, chắc sẽ không về được.”
Mục Uyển nhếch môi: “Em chỉ đợi đến 10 giờ, sau 10 giờ không về, em sẽ tặng cho Sở Giản.”
Sở Giản đứng ở cửa toát mồ hôi lạnh.
Mục Uyển có muốn tặng, anh ta cũng không dám nhận đâu.
Quả nhiên, ánh mắt Hạng Thịnh Duật lạnh đi, dựa vào ghế: “Em thấy anh ta dám không?”
“Ừ nhỉ, chắc sẽ không dám, vậy em không tặng anh nữa.”
Hạng Thịnh Duật đảo mắt nhìn cô: “Không tặng anh, em tặng ai?”
“Ừm.” Mục Uyển nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Vứt tõm xuống sông, anh biết em làm được mà.”
Anh biết cô làm được, có chuyện gì mà cô không làm được à?!! “Trước 10 giờ chắc chắn anh sẽ về, tối em qua bên di chỉ hay là tiểu viện gần hồ?”
“Đến di chỉ đi, em thích phong cảnh ở đó, cũng yên tĩnh, anh chỉ cần cử Sở Giản đi theo em là được.”
“Cậu ta phải theo anh đi họp chiều nay, anh để người khác đi đón em, ăn đi, chắc em cũng đói rồi.” Hạng Thịnh Duật nói, đặt thìa vào bát Mục Uyển.
Buổi chiều, Hạng Thịnh Duật đi họp, Mục Uyển đi mua đồ, An Kỳ và Lã Bá Vĩ đi theo.
“Phu nhân, có tin tức rồi, đang náo loạn trên mạng, cô có muốn xem chút không?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Không cần.” Cô không xem cũng biết, chỉ cần là chuyện Hạng Thịnh Duật muốn làm, chắc chắn sẽ làm rất tốt.
Bây giờ Lan Ninh phu nhân chắc đau đầu rồi, chắc bà ta không ngờ đã tự lấy đá đập chân mình đâu.
Chuông điện thoại vang lên.
Là Lan Ninh phu nhân gọi tới, cô ung dung nghe máy.
“Là cô tung tin đúng không?” Lan Ninh phu nhân hỏi.
“Tôi chỉ mới về nước chưa được bao lâu, Hình Thiên đã không còn là chỗ chống lưng nữa rồi, cô cảm thấy tôi có năng lực lớn đề có thể làm chuyện như vậy sao?” Mục Uyển hỏi lại.
“Tôi thấy cô đúng là bỉ ổi, cũng đúng, kẻ hèn mọn quá thì không ai chơi, đã quyến rũ dượng của mình rồi còn quyến rũ cả anh họ mình, đúng là chẳng ra làm sao, toàn làm những chuyện hạ tiện.” Lan Ninh phu nhân tức giận nói
“Ha.” Mục Uyển bật cười: “Không ngờ Lan Ninh phu nhân tôn quý, cũng nói ra được những lời mất lịch sự và tục tĩu thế nào, đúng là khiến tôi phải nhìn bà với ánh mắt khác rồi.”
“Phép lịch sự và sự tôn trọng là để dành cho người đáng để tôn trọng, cô là cái thứ gì, chỉ trèo lên giường của đàn ông để giải quyết mọi chuyện, là phụ nữ cô không tự thấy mất mặt à?” Lan Ninh phu nhân không khách khí nói.
“Nói về không sạch sẽ, nói đến thủ đoạn, Lan Ninh phu nhân sạch ở đâu? Đừng nói với tôi, Phòng Thục Văn – thuộc hạ của Phó Hâm Ưu đã quang minh chính đại dùng thủ đoạn để có được Lý Tuấn Khanh, cũng đừng nói với tôi, chuyện này cô chẳng biết gì cả, chỉ sợ cô mới là người đứng sau thao túng tất cả. Nếu bàn tay cô đã không sạch sẽ, thì đừng nói người khác bẩn.” Mục Uyển nói thẳng.
“Vậy nên, giờ cô đang muốn đối đầu với tôi đúng không?” Lan Ninh phu nhân lạnh lùng hỏi.
“Lúc đầu tôi cũng chẳng muốn đối đầu!”
“Đừng nói lúc đầu, tôi chỉ nhìn vào kết quả, con gái tôi vừa đi SHL, cô đã tung tin tức ra, nhưng tôi cũng không dễ động vào đâu, cho dù cô có được chức phó Bộ trưởng bộ ngoại giao, tôi cũng phải đạp cô xuống.” Lan Ninh phu nhân cảnh cáo, cúp điện thoại.
Bà ta gọi một cuộc điện thoại khác: “Tìm cho tôi 10 người, đi theo Mục Uyển 24/24, cô ta mà muốn đi SHL, tôi sẽ để cô ta chết tại SHL.”
Mục Uyển cất điện thoại đi.
“Phu nhân, không sao chứ?” An Kỳ lo lắng hỏi.
“Đúng là rất lợi hại.” Mục Uyển ý vị sâu xa.
“Phu nhân đang nói đến Lan Ninh phu nhân? Bên SHL tôi đã tìm được người rồi, bạn tôi muốn 3 tỷ.” An Kỳ nói.
Lã Bá Vĩ thấp giọng nói với An Kỳ: “Người phu nhân vừa nói tới, chắc là Hạng Thịnh Duật, không phải Lan Ninh phu nhân đâu.”
“Sao bỗng dưng lại nhắc tới Hạng Thịnh Duật?” An Kỳ không hiểu nổi.
“Chiêu này của Hạng Thịnh Duật rất thông minh, Phó Hâm Ưu đến SHL, mục đích của cô ta là để ngăn giá dầu ở SHL giảm, mà mục đích của phu nhân là khiến giá dầu tăng, tin tức tung ra rồi, hiệp định thỏa thuận xong rồi, hiệp ước cũng vậy, Phó Hâm Ưu sẽ trở thành tội đồ quốc gia, mất đi lòng dân. Cho dù có thỏa thuận, Hoa Cẩm Vinh đã cho Phó Hâm Ưu danh hiệu phu nhân, cũng là cho cô ta sự sỉ nhục, càng khiến Hoa Cẩm Vinh mất đi lòng dân, nếu Hoa Cẩm Vinh không làm vậy, thì lại đắc tội với Lan Ninh phu nhân.”
“Woa! Chiêu này của Hạng Thịnh Duật đúng là đỉnh thật.” An Kỳ bội phục.
“Chiêu này không chỉ dừng ở đây, mà về sau này nữa, Hoa Cẩm Vinh đứng cùng chiến tuyến với Lan Ninh phu nhân, nhưng ông ta chắc cũng sẽ biết tầm nghiêm trọng của sự việc này, ông ta mà phong hiệu cho Phó Hâm Ưu, sẽ trở thành tội đồ quốc gia. Giờ điều ông ta mong nhất là Mục Uyển có thể thắng, ông ta sẽ không cần phải đóng vai ác này nữa. Vì để Mục Uyển thắng, Hoa Cẩm Vinh sẽ âm thầm giúp cô ấy, dù gì ông ta ngồi trên cương vị Hoàng đế lâu như vậy, chắc cũng sẽ có chút quan hệ chứ.”
“Woa, Hạng Thịnh Duật giỏi thật, không chỉ kéo thêm Lan Ninh phu nhân vào, còn giúp phu nhân chúng ta chia rẽ quan hệ giữa bọn họ.”
“Điểm quan trọng nhất nhất nhất là, anh ấy giúp phu nhân có được danh hiệu An Ninh phu nhân, không thể nghi ngờ, để phu nhân gặp phải địch mạnh, cũng giữ phu nhân ở ngoài cuộc chiến giữ Lan Ninh phu nhân và Hoa Cẩm Vinh, lúc này người duy nhất phu nhân có thể dựa vào, chỉ có thể là anh ấy.” Lã Bá Vĩ phân tích.
“Đây là một mũi tên trúng ba đích.” An Kỳ nghe Lã Bá Vĩ phân tích như vậy, rất phục Hạng Thịnh Duật.
“Không đơn giản là một mũi tên trúng ba đích đâu, mà ngay từ bắt đầu, Hạng Thịnh Duật đã tính toán dần dần, mọi thứ ở hiện tại, đã nằm trong lòng bàn tay của anh ấy hết rồi.” Lã Bá Vĩ nghiêm túc nói.