Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 598: Người Đàn Ông Đáng Yêu​




CHƯƠNG 598: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÁNG YÊU
Lưu San vô tình nhìn về phía Nam Cung Nguyệt vừa hay bắt gặp ánh mắt của Nam Cung Nguyệt đang nhìn mình, còn chưa nhìn kỹ đã bị Thẩm Diên Dũng kéo đi.
Anh ta nói nhỏ với Lưu San: “Người đó không phải Nam Cung Nguyệt thật đâu.”
“Hả?” Lưu San cảm thấy nghi ngờ: “Nhưng trông giống lắm mà phải không?”
“Có một người tên là Hình Thiêncũng giống y hệt Cố Lăng Kiệt đó thôi. Nhưng mà cô gái kia là phẫu thuật thẩm mỹ, còn anh ta là tự nhiên.”
“Aiyo, thật sự là chưa từng thấy bao giờ đó.” Lưu San nhớ đến Bạch Nguyệt.
Nếu như Cố Lăng Kiệt chết rồi thì Bạch Nguyệt cũng không sống nổi nữa.
Một là Hình Thiên là Cố Lăng Kiệt, nếu không thì là Bạch Nguyệt đang báo thù cho Cố Lăng Kiệt.
Nếu như là báo thù thì sao?
Lưu San không dám nghĩ tiếp nữa, lòng cô rất không thoải mái.
“Cố Lăng Kiệt bị ai giết vậy?” Cô chuyển chủ đề.
“Không biết.”
“Yo, còn có chuyện mà anh không biết à.” Lưu San tinh nghịch nói, cố gắng phớt lờ sự không thoải mái trong lòng.
Không thoải mái thì đã sao?
Cô không thể làm gì cả.
Thẩm Diên Dũng ôm chặt vai cô rồi kéo cô vào lòng.
Lưu San không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, đối phó với Thẩm Diên Dũng cô đã phải dùng hết mọi sức lực và tâm tư rồi: “Sao vậy?”
“Có nhiều chuyện anh không biết lắm, ví dụ như, ai muốn giết em, ai muốn giết mẹ em, nhưng mà đợi anh điều tra ra, anh sẽ không tha cho bọn chúng, anh sẽ bắt chúng sống không bằng chết.” Thẩm Diên Dũng hứa.
Lưu San nhìn vẻ nghiêm túc của Thẩm Diên Dũng, đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác rằng hai người họ có thể ở bên nhau đến khi biển cạn đá mòn.
Thẩm Diên Dũng thế này, quá là man lỳ, không biết từ bao giờ anh ta đã trở thành gu yêu thích của cô rồi.
Cô hơi hoảng loạn nhưng không để lộ ra bên ngoài.
Thẩm Diên Dũng giữ chặt khuôn mặt cô, để cô nhìn thẳng vào mình.
“Làm gì vậy?” Lưu San hỏi.
“Em chỉ cần nghĩ về anh là đủ rồi.” Thẩm Diên Dũng sâu sa nói.
Lưu San hơi ngạc nhiên, anh ta, biết thuật đọc tâm. “Tôi biết rồi.”
Trong nhà Bạch Nguyệt.
Cô nhận được điện thoại của Lâm Tiến, biết được nội dung cuộc họp.
“Lâm Tiến, anh biết căn cứ huấn luyện Vô Hình ở đâu không?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Biết, ở khu rừng phía đông của đảo không người, có cần tôi phái người đến đó không?” Lâm Tiến hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “ Đó là khu vực quản lý của Thẩm Diên Dũng, người của anh không tiện xuất hiện, người của Ám Ảnh cũng không tiện xuất hiện ở đó, tôi biết nên làm thế nào. Thời gian này anh cứ theo dõi sát Thịnh Đông Quang là được, những chuyện khác tôi sẽ xử lý.”
“Được, còn có, mợ chủ, là thế này, Thủ trưởng mất tích rất lâu rồi, bọn tôi có thể gặp Thủ trưởng không, sĩ khí của mọi người đều xuống rất thấp.” Lâm Tiến hỏi.
“Trước mắt trong quân khu còn có một gián điệp khác nữa, hơn nữa, theo tin tức mà tôi biết, hai người đó còn từng thuộc nhóm thân tín, bây giờ Cố Lăng Kiệt mà gặp mọi người sẽ rất nguy hiểm, đợi tôi tìm được gián điệp trước đã, nhưng ý kiến của anh tôi sẽ nói lại với anh ấy.” Bạch Nguyệt lý trí phân tích.
“Cũng được. Vậy nghe theo chỉ thị của cô. Tôi sẽ tiếp tục kiểm tra bọn họ, thời gian này cô vất vả rồi.”
“Chuyện nên làm thôi, tôi cũng mong có thể nhanh chóng tìm ra người có vấn đề, mấy ngày nữa là tiểu tuyết* rồi, bảo người của anh cẩn thận trơn trượt khi tới đây.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Tiểu tuyết*: Là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22, 23 tháng 11 dương lịch.
“Vâng mợ chủ, cô cũng phải giữ gìn sức khỏe, còn nữa, cô có đến quân khu đón năm mới không?” Lâm Tiến đưa ra lời mời.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tôi có sắp xếp của mình.”
“Được, có chuyện gì nói chuyện sau.” Lâm Tiến cúp máy.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Alan.
“Lâu lắm rồi mà em chẳng liên lạc với tôi gì cả.” Alan oán trách nói.
Bạch Nguyệt cũng cảm thấy hơi ngại.
Cô luôn là khi nào có chuyện mới nhớ đến liên lạc với anh ta.
“Anh còn ở nước A chứ? Tôi vẫn nợ anh một bữa cơm.”
“Vậy bây giờ tôi đi mua vé máy bay để qua đó luôn.” Alan cười nói.
Bạch Nguyệt hơi ngẩn ra: “Thật sao, vậy để tôi phái người đi đón anh.”
“Em đã cho người đi đón tôi rồi, chắc chắn tôi sẽ tới, không để em phải chờ quá lâu đâu, đợi tôi mua xong vé máy bay rồi sẽ cho em biết thời gian.” Alan nói.
Bạch Nguyệt ý thức được không phải anh ta đang nói đùa: “À, vậy được, khi nào anh đến thì gọi cho tôi nhé.”
“Haha.” Alan cười như đã hiểu rõ nói: “Bây giờ nói mục đích chính em muốn tìm tôi được rồi chứ?”
Bạch Nguyệt thở dài: “Xin lỗi, vì luôn đến làm phiền anh.”
“Rất sẵn lòng, còn sợ em không đến làm phiền tôi đây, tôi đợi điện thoại của em rất lâu rồi đó.” Alan dịu dàng nói.
“Ngày thường anh cũng có thể gọi điện thoại cho tôi mà, nếu có gì cần giúp đỡ, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Lần trước bởi vì chúng ta kiếm được một trăm triệu, tôi muốn mua quà tặng cho em, không được từ chối, nói đi, em thích gì nào?”
Bạch Nguyệt nghe thấy có tiếng người chào hỏi anh ta ở đầu dây bên kia, chắc là đang từ công ty đi ra ngoài.
Không phải anh ta thật sự vì một câu nói của cô mà băng qua đại dương tới đây chứ.
"Một trăm triệu đó là anh xứng đáng nhận được. Nhưng nếu anh muốn mua quà tặng tôi thì tôi cũng không ngại đòi đâu đấy. Để tôi nghĩ xem nào, hát cho tôi nghe một bài được không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Alan cười vui vẻ: "Tôi hy vọng có thể hát cho em nghe mười bài, không biết tôi có thể có vinh dự này không?"
"Đó là vinh hạnh của tôi mới phải." Bạch Nguyệt cũng cười nói theo.
Cô nói chuyện với Alan là thoải mái nhất, anh giống như một vị thánh nhân vậy, thật sự rất hoàn hảo.
"Nói em tìm tôi có chuyện gì để tôi làm trước đã, nếu không sợ lát nữa bị làm phiền thì em nghe không vui." Alan lên xe, tài xế đóng cửa xe giùm anh ta.
Anh nhẹ giọng bảo tài xế: "Đến sân bay."
Bạch Nguyệt nghe thấy rồi, lần này anh ta tới, cô nhất định phải tiếp đón thật chu đáo mới được, bởi dù sao, cô làm nổ một nhà máy của anh ta, phải có trách nhiệm kiếm tiền trả lại.
"Cái đó, tôi muốn thuê lính đánh thuê, loại tốt nhất ấy, anh có thể liên hệ giúp tôi không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Không vấn đề gì, lát nữa tôi bảo người bên đó liên lạc với em. Vậy bây giờ tôi cúp máy nhé." Alan tắt máy.
Bạch Nguyệt xoay người, Hình Thiên không biết đã đến đứng sau cô từ bao giờ, sắc mặt âm u, còn hơi đen lại: "Anh còn chưa chết mà em đã định cắm sừng cho anh rồi à."
"Sừng nào, là Alan bạn em." Bạch Nguyệt giải thích.
Hình Thiên đi về phía cô: "Anh không cảm thấy giữa nam và nữ sẽ có tình bạn thật sự, nếu anh ta không có ý gì với em thì sẽ không đối xử tốt với em như thế."
Cô nhớ những lời này Cố Lăng Kiệt đã nói từ rất lâu trước đây rồi. Cô bước lên phía trước ôm chặt lấy Hình Thiên, dịu dàng nói: "Em sẽ chỉ duy trì quan hệ bạn bè với anh ta thôi, em hứa, nhất định, chắc chắn đấy."
Tuy trong lòng Hình Thiên không vui nhưng vẫn tuyệt đối tin tưởng cô.
Trái tim của cô... chỉ có Cố Lăng Kiệt.
Nhưng, vậy sau khi Cố Lăng Kiệt chết thì sao...
"Em không ở bên cạnh anh anh không yên tâm, ngày nào cũng nhớ em, không thể làm việc cho tốt được." Hình Thiên trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt cười: "Em đã là bà bầu thế này, còn ai nhớ nhung nữa đâu."
"Trong mắt người khác, chồng em đã chết rồi đó. Bầu thì làm sao, mua một tặng một bọn họ mong còn không được nữa ấy chứ." Hình Thiên ôm chặt eo cô nói nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK