Chương 377: Bắt Đầu Từ Bây Giờ Tôi Cho Phép Cô Nghĩ
CHƯƠNG 377: BẮT ĐẦU TỪ BÂY GIỜ TÔI CHO PHÉP CÔ NGHĨ
Trần Niệm khiếp sợ nhìn anh, không dám tin anh nói ra khỏi miệng được những lời này, cô cũng không hiểu tại sao anh lại nói những lời như thế.
“Tôi nghĩ có lẽ anh Cố đã hiểu lầm rồi, hoặc là nếu tôi có hành vi gì khiến anh hiểu lầm vậy thì trước tiên cho tôi tỏ lời xin lỗi. Từ trước tới giờ tôi chưa từng có ý nghĩ không an phận với anh Cố, tôi chỉ đơn thuần muốn một công việc có tính thử thách mà thôi.” Trần Niệm nói lời chính nghĩa.
Cố Lăng Kiệt nâng cằm cô lên, ngón cái tay trái mờ ám vuốt nhẹ môi cô: “Trước đây cô có nghĩ tới hay không, chỉ có mình cô biết, vậy tôi coi như cô chưa nghĩ thế đi. Nhưng bắt đầu từ bây giờ tôi cho phép cô nghĩ.”
Tim Trần Niệm đập nhanh, đánh giá sắc mặt của Cố Lăng Kiệt, muốn từ trên mặt anh nhìn ra thứ gì đó.
Anh nói những lời này không phải là tùy tiện, trong ánh mắt cũng không có một tia ham muốn nào, ngược lại có một loại tức giận ẩn chứa trong ánh mắt đen như mực kia.
Anh là đang thăm dò cô?
“Tôi có bạn trai đấy.” Trần Niệm đẩy ngực anh ra nói.
Khóe miệng Cố Lăng Kiệt cong lên: “Không phải cô hay làm loại chuyện chân đạp hai thuyền này hay sao?”
“Cái gì?” Trần Niệm nghe không hiểu ý của những lời Cố Lăng Kiệt nói.
“Không có gì!” Cố Lăng Kiệt đứng dậy, ngồi trở về chỗ của mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Trần Niệm bị anh nhìn đến bứt rứt: “Tôi đi xem Alan đã mua đồ về chưa?”
Cô xông tới mở cửa.
“Theo tôi được biết, Alan đã có vợ chưa cưới ở bên Anh, anh ta vẫn chưa chia tay với vợ chưa cưới, cô đúng là ngu xuẩn.” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng nói.
Trần Niệm đứng yên.
Sư trung thành của Alan cũng không cao, đây là phán đoán sau khi cô tiếp xúc với anh ta.
Người vợ chưa cưới kia chắc hẳn là người mà Alan đã nói đến, quen biết do liên hôn.
Nghe được tin này cô không chỉ không đau lòng, khổ sở ngược lại cảm thấy như được giải thoát.
Như vậy cô và Alan mới không thiếu nợ nhau.
“Tôi biết tôi đang làm gì, nhưng mà tôi cảm thấy anh Cố lại không biết anh đang làm gì!” Trần Niệm lạnh lùng nói, sau đó cô mở cửa ra bước ra ngoài, dựa vào tường, cúi đầu thẫn thờ.
“Em cố ý đứng ở chỗ này chờ anh sao?” Không biết từ lúc nào Alan đã đứng trước mặt cô.
“Ừm.” Trần Niệm trả lời anh ta một tiếng, cầm túi nilong trong tay anh ta đi vào trong.
Cố Lăng Kiệt vẫn ngồi trên ghế sa lông, bóng lưng cao ngạo mà lạnh lùng, mang theo sự xa cách người lạ chớ gần, khí chất lạnh lẽo.
Trong lòng cô không biết tại sao lại cảm thấy ê ẩm, cô bước qua ngồi xổm xuống trước mặt Cố Lăng Kiệt. Anh lại nói: “Không cần cô băng bó, cánh tay cô cũng bị thương rồi, tự tôi làm là được, hai người có thể đi rồi.”
“Nếu không tôi giúp cho?” Alan nho nhã, lễ độ nói.
Cố Lăng Kiệt liếc Alan bằng nửa con mắt: “Không cần, thay tôi hỏi thăm Elisa.”
Alan dừng lại: “Vậy anh nghỉ ngơi nhiều vào.”
Anh ta nắm tay Trần Niệm rời khỏi phòng của Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt tiện tay ném đồ của Alan mua về xuống đất.
Anh không thể nói toạc ra, nếu nói toạc ra thì sợ cô sẽ chạy trối chết. Anh lại không thể ôm cô, hôn cô, còn phải nhìn cô rời đi cùng người đàn ông khác, loại cảm giác này cực kỳ tệ.
Trần Niệm theo Alan đi vào thang máy.
Alan không nói gì.
Thế nhưng cô đã nhạy cảm nhận ra được, chắc hẳn Elisa chính là vợ chưa cưới của Alan.
“Em đã suy nghĩ rất lâu, không biết có nên nói hay không?” Trần Niệm mở miệng nói.
Alan nhìn Trần Niệm, ôn tồn lịch sự nói: “Lúc nãy anh cũng đang suy nghĩ có nên nói hay không. Ưu tiên cho phụ nữ, em nói trước đi.”
“Nếu như muốn cho kế hoạch tiến hành thuận lợi, lúc này em không nên chọc thủng tầng quan hệ này, nhưng mà quân tử có cái nên làm, cái không nên làm. Hành vi của em không chỉ lợi dụng anh mà còn tổn thương tới Elisa vô tội, vì thế Alan...”
“Elisa chính là người trước đây anh đã nói với em, là người mà cha mẹ anh giới thiệu.
Anh đính hôn với cô ta, tuy hai bên đều cảm thấy không hợp nhau, nhưng dù sao cũng liên quan đến hai gia tộc lớn nên cứ kéo dài mãi.”
“Anh sẽ về nước xử lý ổn thỏa sau đó quay lại tìm em. Em cho anh một lần cơ hội chứ? Anh biết anh không nên lừa gạt em, có lẽ thói hư tật xấu của anh đang tác quai tác quái, cố ý lơ là sự thật Elisa là vợ chưa cưới của mình.”
“Anh đối với em là thật lòng, không phải là vui đùa qua đường.” Alan giành lời của Trần Niệm giải thích.
Trần Niệm quay mặt đi, trong đầu rất loạn: “Em không trách anh, bởi vì bản thân em cũng không trong sạch. Alan, anh đừng xúc động, đừng để bị ảo ảnh trước mắt mê hoặc, anh nên suy nghĩ cho kỹ rốt cuộc thứ anh muốn là gì? Trong lòng tôi có vết thương có thể suốt đời cũng không lành được.”
“Vừa hay ưu điểm lớn nhất của anh chính là tính nhẫn nại.”
“Nếu thời gian là một đời người thì sao? Em sợ em không còn lòng dạ nào yêu người khác nữa.” Trần Niệm lo lắng nói.
Cô sợ người khác hy sinh vì cô, nếu như cả đời cô không thể yêu Alan, vậy Alan và Elisa sẽ bỏ lỡ mối duyên tốt đẹp, nếu thế cô sẽ rất áy náy.
Nhưng mà cô cũng lo lắng nếu cô trực tiếp từ chối Alan, Alan không giúp đỡ cô, Lưu San sẽ trốn không thoát.
Con người mà, luôn bị vây trong mâu thuẫn, không thoát ra được. Chỉ có thể lưỡng lự, tìm tòi cũng không biết mình có làm đúng không, kết quả có tốt đẹp hay không?
“Anh thích cái từ cả đời này. Nếu như cả đời không thể khiến em yêu anh thì ít nhất mỗi ngày anh sống đều có ý nghĩa.” Alan ôm vai cô, kéo cô đến vòng tay ấm áp của anh ta, trầm giọng nói: “Trần Niệm, em gánh vác quá nhiều, nghĩ quá nhiều, cũng quá sợ thiếu nợ người khác.”
Trần Niệm cụp mắt, hàng mi dày che hơi nước trong mắt.
Đó là do cô trải qua quá nhiều. Nếu như thời gian có quay trở lại, chắc chắn cô sẽ lựa chọn không liên lụy người khác.
‘Đinh’ một tiếng, thang máy mở ra.
“Lúc nãy đi qua quầy lễ tân anh đã đặt thêm một phòng nữa rồi. Buổi tối quá muộn, cánh tay em lại bị thương, anh đưa em về em lại không cần, anh lo lắng một mình em lái xe không an toàn, cho nên tối nay cứ ngủ ở đây đi. Chúng ta mỗi người một phòng, dù sao em cũng có thể yên tâm rồi.” Giọng nói của Alan dịu dàng, cắm thẻ giúp cô mở cửa phòng.
Trần Niệm không từ chối nữa, cô nói: “Cảm ơn.”
“Ngày mai anh sẽ trở về Anh giải quyết chuyện của anh và Elisa. Em sẽ về Anh với anh chứ? Có thể bà nội sẽ muốn gặp em.” Alan nhẹ giọng nói, hoàn toàn chẳng có tự tin.
Trần Niệm lắc đầu: “Trước tiên em muốn giúp đỡ Lưu San giành được lần hợp tác này, như vậy cô ấy mới có thể dẫn con trai đi nước Anh du lịch được.”
Alan mỉm cười nói: “Anh rất ngưỡng mộ cô ấy, có rất nhiều người hy sinh vì cô ấy.”
“Đó là do anh không biết cô ấy đã hy sinh mọi thứ vì em. Tất cả đều bắt nguồn từ em, một mình em là được rồi.” Trần Niệm nói.
“Em yêu.” Alan ôm eo Trần Niệm nói: “Em nên vui vẻ hơn, em xứng đáng có được vui vẻ, anh thấy đau lòng cho em.”
Trần Niệm giương khóe miệng, mặt mày cong cong. Tuy trong mắt nhìn không thấy ý cười, nhưng cô như vậy mờ ảo mà xa xăm, thay đổi khôn lường không cách nào nắm bắt được lại càng khiến người ta muốn mãi mãi nhớ kỹ dáng vẻ của cô.
“Anh sẽ cưới em.” Alan hứa hẹn, sau đó lại nói bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần em đồng ý.”
Trần Niệm chưa trả lời đã nghe tiếng còi báo cháy của khách sạn dồn dập vang lên.
Cô nhìn Alan lo lắng nói: “Đây là chuông báo cháy sao?”
Cô vừa nói xong đã nhìn thấy Cố Lăng Kiệt bước ra từ lối thoát hiểm…