Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 843: Cảm Giác Gì​




CHƯƠNG 843: CẢM GIÁC GÌ
Cô cũng muốn rời đi lắm chứ.
Dù cô chết hay mất tích, Thẩm Diên Dũng cũng sẽ điên cuồng trả thù Bạch Nguyệt.
“Thật ra sống chết của anh ấy nằm trong quyết định của tôi, tôi đã nhìn anh ấy tìm đường chết, là anh ấy chọc giận tôi...” Lưu San nhìn cánh tay đã mất của mình: “Có thể tôi đã làm sai mọi chuyện.”
“Hả? Nghe có vẻ rất đỉnh.” Rosen hùa theo lời cô.
Lưu San cười, cô cũng cảm thấy mình rất lợi hại, vỗ vai Rosen như một người bạn tốt.
Rosen bước nhanh hơn, mặt càng đỏ lên.
*
Xe của Thẩm Diên Dũng đi trước, xe của Lưu San và Rosen đi theo sau.
Rosen căn dặn Lưu San những chuyện nên làm.
Lưu San chú ý lắng nghe.
“Tôi ở cách đó không xa.” Rosen lại nói câu này.
Lưu San cong mắt cười: “Để tôi tính xem nào, cậu nhỏ hơn tôi sáu đến bảy tuổi, tại sao lại như một ông già vậy.”
“Ngược lại thì cô như một cô gái tuổi teen vậy.” Rosen đáp lại.
“Ha ha ha.” Lưu San cười vui vẻ: “Tôi thích câu này.”
Cô dựa vào ghế, đắc ý nhớ lại: “Ba tôi là viện trưởng bệnh viện, lúc tôi 18 tuổi, tôi từng làm mưa làm gió trong trường đại học đó, đúng là hảo hán thích nói chuyện hào hùng năm đó.”
Lưu San quay đầu nhìn Rosen: “Cậu có anh em nào ở nước Anh không?”
“Tôi có ba người chị một người em trai, ba mẹ đều giảng viên đại học.” Rosen lịch sự nói.
“Chẳng trách, thái độ ứng xử của cậu lại tốt như vậy, mang phong độ của người tri thức, cộng với vẻ đẹp trai nữa, trông càng giống hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, các cô gái đều mến mộ cậu, 27 tuổi, cậu nên tìm một bạn gái ổn định rồi.” Lưu San nói.
“Ừ.” Rosen đáp lại, cúi đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Lưu San thật sự rất thích cậu ta, thích như một cậu em hàng xóm, nếu cô có một em trai giống thế này, chắc bây giờ cậu đang ra sức bảo vệ cô.
Lưu San cười híp mắt nhìn về phía trước, thấy Thẩm Diên Dũng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn xe bọn họ, nháy mắt đã phá hủy tâm trạng vui vẻ của cô.
Cô dời tầm mắt, nhìn ra cửa sổ.
Trời trong xanh, có mây trắng, đàn chim nhỏ đang bay lượn.
Thời tiết này rất thích hợp để ngủ.
Cô nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lúc xe dừng lại, cô mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh ngủ, phàn nàn: “Kiếp sau tôi muốn làm một con lười, như vậy một ngày có thể ngủ 20 tiếng.”
Rosen nở nụ cười: “Ngày mai ngài Thẩm sẽ ra nước ngoài, có lẽ cô không cần đi theo đâu, tôi sẽ cho cô thêm thời gian để nghỉ ngơi.”
Tâm trạng Lưu San tốt lên ngay: “Rosen, cậu tốt quá, cảm ơn cậu.”
“Xuống xe thôi, nhớ kỹ những lời tôi mới nói đó.” Rosen nhắc nhở.
Lưu San gật đầu, hít sâu một hơi, cô xuống xe, đi đến bên mấy người Thẩm Diên Dũng, theo sau họ, cố gắng để mình không có cảm giác tồn tại.
“Mau nhìn xem, người phụ nữ đó không có tay.”
“Chỗ chúng ta có cho người tàn tật vào không?”
“Đó là người giúp việc của ngài Thẩm, có thể đi vào.”
“Ngài Thẩm đúng là người tốt, người tàn tật cũng không chê, thật hâm mộ.”
Lưu San nhìn người trong câu lạc bộ đang bàn tán, lại nhìn cánh tay mình, bọn họ đang nói cô sao.
Người hay bàn tán vốn là người không có tố chất cao, nếu cô tính toán với mấy người này, vậy thì tố chất của cô cũng không cao, chó cắn bên đường, chẳng lẽ cô phải cắn lại sao?
Hơn nữa, cô không có tay là sự thật, không cần tức giận, cũng không cần đau khổ.
Quan trọng là cô có tức giận đau lòng cũng vô dụng.
Lưu San mỉm cười, cô không cần quan tâm, không sao cả.
Cô đi theo mấy người Thẩm Diên Dũng ra sân golf, nhân viên phục vụ mang đồ uống tới, Lưu San cúi đầu bưng đến trước mặt Thẩm Diên Dũng, rồi bưng một ly khác đến trước mặt bạn gái anh.
Thẩm Diên Dũng nhìn chằm chằm Lưu San, nhếch miệng, nói với bạn gái: “Hôm qua em phục vụ rất thoải mái, đó là lần anh thoải mái nhất cho đến bây giờ.”
“Thật ư?” Kim Nhã đỏ mặt cười vui vẻ.
Lưu San nhìn Kim Nhã, cô gái này rất xinh đẹp, về nhan sắc thì thua Hoa Tiên năm đó một chút, nhưng trẻ trung, xinh đẹp lại đáng yêu, tràn đầy sức sống, nhìn khoảng 23 tuổi, nhỏ hơn cô mười mấy tuổi.
Quả nhiên, rất lâu về trước cô có đọc một cuốn tạp chí, trong đó nói đàn ông lúc 18 tuổi thích cô gái hơn 20 tuổi, từ 20 đến 70 thậm chí 80 tuổi vẫn thích cô gái hơn 20 tuổi.
Cô thấy rất buồn cười, cúi đầu đứng bên cạnh, nhớ tới Rosen đã nói anh đứng cách cô không xa, cô thử tìm cậu ta, nhìn thấy cậu ta đang đứng trước cửa sổ.
Nơi cậu ta đứng làm cậu ta như mất đi cảm giác tồn tại trong mắt người khác, nhưng vẫn chú ý được đến bên này mọi lúc.
Rosen là một quản gia rất chuyên nghiệp.
Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San, nhìn theo tầm mắt cô, không thấy ai cả, buồn bực nhíu mày, nói với không khí: “Tôi không muốn uống nước ép xoài.”
Kim Nhã vội nói: “Ly của em là nước bưởi, anh có muốn uống không?”
Thẩm Diên Dũng nhìn Kim Nhã, ánh mắt đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Em thích uống nước bưởi, em cứ uống đi.”
Kim Nhã cười ngọt ngào: “Em thích, cho nên muốn chia sẻ cùng anh.”
Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng: “Đi gọi một ly nước bưởi đến cho tôi.”
“Vâng.” Lưu San cười đáp lại.
Thẩm Diên Dũng lật mặt như lật sách, quả thật rất xuất sắc, cô rất vui lòng đi mua nước bưởi, tránh khỏi tầm mắt anh, cô muốn còn chẳng được.
Cô rất vui vẻ đi vào phòng, nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly nước bưởi.”
Một chai nước khoáng đưa tới trước mặt cô.
Lưu San nhìn Rosen.
“Cô nhớ bổ sung nước, đừng để say nắng đó.” Rosen quan tâm nói.
Lưu San nhận chai nước Rosen đưa tới, mở nắp ra, uống hai ngụm nước: “Có nước uống đúng lúc khát là chuyện hạnh phúc nhất.”
Cô vặn nắp lại trả cho Rosen: “Cậu cầm giúp tôi nhé, nếu tôi mang theo sẽ bị mắng.”
“Ừ.”
“Trước đây cậu cũng đứng đợi ở nơi không bắt mắt thế này sao?” Lưu San tò mò hỏi.
Rosen gật đầu.
“Cậu đi theo Thẩm Diên Dũng được mấy năm rồi?” Lưu San tò mò.
“Hai năm.”
“Vậy cậu biết tôi tìm Thẩm Diên Dũng vào tháng ba chứ?” Lưu San suy tư nói.
“Tôi biết. Nhưng không biết cô tìm anh ấy có chuyện gì, sau đó thấy cô hồn bay phách tán đi ra ngoài. Đến hôm sau thì biết chuyện cô nhảy lầu từ tòa nhà thế kỷ.” Rosen trầm thấp nói, đau lòng nhìn Lưu San: “Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc nữa.”
“Một lời khó nói hết, có điều cậu biết cảm giác khi tôi nhảy từ tầng 101 xuống là như thế nào không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK