Chương 1239: Cẩn Thận Có Thể Dùng Thuyền Muôn Đời
CHƯƠNG 1239: CẨN THẬN CÓ THỂ DÙNG THUYỀN MUÔN ĐỜI
Mục Uyển nghĩ cũng phải, lúc đó cô về nước chính là vì Hình Thiên, cô có mục đích gả cho Hạng Thịnh Duật, họ sẽ tổn thương lẫn nhau càng sâu.
Hạng Thịnh Duật bình thường cà lơ phất phơ, giống như hững hờ, cũng không có vẻ thật lòng, nhưng anh lại có thể thấy rõ lòng người.
"Bây giờ em có yêu anh hay không?" Hạng Thịnh Duật thẳng thắn hỏi.
"Ừm?" Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật, trong đầu suy nghĩ đáp án.
Hạng Thịnh Duật thấy cô không trả lời, đã hiểu rõ: "Cũng tốt, ít nhất em không nói thẳng không có, hoặc là nói thẳng yêu, hai loại đáp án này của em anh cũng không tin, giờ mới là trạng thái chân thật nhất của em."
Ít nhất là em thật lòng đối với chuyện này, mà không phải qua loa và xảo trá, cùng lừa gạt.
"Bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi, hoàng hậu đã xảy ra chuyện, hôm nay phải trở về rồi?" Mục Uyển hỏi.
"Anh đã gọi máy bay trực thăng tới, chúng ta cập bờ thì sẽ rời đi, khả năng anh không ăn được cơm tối em nấu rồi, Sở Nguyên có liên quan, mặt khác, một nhóm người là của phía mẹ anh, anh phải giải quyết khẩn cấp."
"Được, em đi cùng anh." Mục Uyển nói.
"Cũng được." Hạng Thịnh Duật nắm tay Mục Uyển tay quay về phòng.
Đầu bếp trợ lý bưng đồ ăn Mục Uyển đã nấu xong tới.
Hạng Thịnh Duật nhìn lướt qua: "Đây đều là em nấu à?"
"Nói chính xác là hôm nay sau khi học với đầu bếp xong em đã biết phải nấu thế nào. Anh nếm thử xem ăn có ngon hay không?" Mục Uyển nói xong, gắp cho Hạng Thịnh Duật một miếng thịt cá Tuyết.
"Ừ, ăn rất ngon. Anh cảm thấy còn ngon hơn đầu bếp nấu, chủ yếu đầu bếp chỉ nấu vì nhiệm vụ, còn đồ em nấu còn có tâm ý ở bên trong." Hạng Thịnh Duật vừa cười vừa nói.
Mục Uyển cảm thấy, thật ra tính cách của Hạng Thịnh Duật là loại mà các cô gái yêu thích.
Hài hước, thú vị, ga lăng với phụ nữ, biết nịnh nọt phụ nữ, làm phụ nữ vui vẻ: "Vậy Thi An bạn gái trước kia của anh thì sao, sao hai người lại chia tay?"
"Thi An? Tất nhiên không phải, anh vốn ghét cô ta, từ khi còn bé cô ta đã theo đuổi anh nhưng vẫn không theo đuổi được, sau này anh đã nói rõ với cô ta, hoặc là làm anh em, hoặc là làm người xa lạ, cô ta liền lựa chọn làm anh em, đã từng giúp anh huấn luyện chiến sĩ, làm sao vậy, sao em đột nhiên nhắc đến cô ta?" Hạng Thịnh Duật không hiểu hỏi.
Mục Uyển buồn bực ăn đầu cá Tuyết.
Khi còn bé cô đã thấy Thi An và Hạng Thịnh Duật thường xuyên ở bên nhau.
Thi An cũng nói cô ta là bạn gái của Hạng Thịnh Duật, còn thường xuyên bắt nạt cô, làm mưa làm gió.
Thì ra, cô ta không phải bạn gái của anh.
"Nói như vậy, anh chưa từng có bạn gái sao?" Mục Uyển hỏi.
"Không biết Phó Hâm Ưu còn chưa từng hôn đó có tính không, nếu như không tính cô ta, anh cảm thấy quá thiệt thòi so với em rồi, em có Lục Bác Lâm, còn có Hình Thiên, em chắc chắn đã từng hẹn hò với Lục Bác Lâm, em cũng đã từng gả cho Hình Thiên." Hạng Thịnh Duật không vui nói.
"Nhưng lần đầu tiên của em là cho anh."
"Lần đầu tiên của em, nếu không phải anh cưỡng ép, em sẽ cho anh sao?" Hạng Thịnh Duật nói tới chỗ này, càng thấy thiệt thòi: "Lần đầu tiên của anh cũng cho em đấy được không? Không được, em phải bù đắp cho anh."
"Anh muốn em đền bù cho anh như thế nào?" Mục Uyển nhíu mày.
"Một bữa cơm không đủ, em phải nấu mười bữa cơm." Hạng Thịnh Duật bá đạo nói.
Mục Uyển cảm thấy buồn cười, chỉ cần mười bữa ăn cơm, yêu cầu của anh cũng hơi thấp: "Em sẽ nấu cho anh hai mươi bữa cơm."
Hạng Thịnh Duật cũng cảm thấy bản thân nói ít, nhướng mày: "Sau hai mươi bữa cơm, còn gì nữa không?"
Mục Uyển nhếch môi mỉm cười, liếc nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Hạng Thịnh Duật: "Có."
Lúc này Hạng Thịnh Duật mới phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười: "Vẫn là bà xã tốt, Mục Uyển của chúng ta đã biết thương đàn ông rồi."
Mục Uyển cảm thấy thẹn thùng: "Anh mau ăn đi, ăn cũng không chặn được miệng của anh."
"Đã biết, thưa phu nhân."
Họ cơm nước xong xuôi thì thuyền cũng sắp cập bờ, máy bay của Hạng Thịnh Duật đã đến.
"Bây giờ chúng ta sẽ đi luôn." Hạng Thịnh Duật nói với Mục Uyển.
Mục Uyển khẽ gật đầu, đi về phòng nhanh chóng thu thập hành lý, rồi theo Hạng Thịnh Duật rời đi.
Một tiếng sau.
Lúc đầu Hạng Thịnh Duật và Mục Uyển định đi bệnh viện nhìn hoàng hậu, nhưng di thể hoàng hậu được xử lý đặc biệt, nên Hoa Cẩm Vinh không chịu, nói là phải đợi người đến đông đủ mới cùng đi xem.
Bạch Nguyệt cũng đang trên đường tới, ước chừng còn một tiếng nữa sẽ đến hoàng cung.
Hoa Cẩm Vinh mời Hạng Thịnh Duật, Mục Uyển cùng đi hoàng cung.
"Có lừa gạt hay không? Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, nếu Hoa Cẩm Vinh quả thực là muốn định tội anh thì phải làm sao? Hoàng cung là địa bàn của ông ta, ông ta có khả năng chó cùng rứt giậu." Mục Uyển lo lắng nói.
"Việc em lo lắng cũng là việc anh lo lắng, bây giờ Hoa Cẩm Vinh có chút không lý trí, thậm chí là điên cuồng." Hạng Thịnh Duật nói.
"Hay là thế này, em đi hoàng cung, anh đừng đi." Mục Uyển nói.
"Em đi hoàng cung quá nguy hiểm, Hoa Cẩm Vinh cũng sẽ dùng em làm con tin. Anh sẽ dẫn người theo, trong hoàng cung Hoa Cẩm Vinh có bao nhiêu người anh rất rõ."
"Ông ta sẽ không cho phép anh mang theo nhiều người như vậy. Nếu chỉ mình em đi sẽ không nguy hiểm, thứ nhất, toàn bộ video ở trên tay anh, đây đều là kế hoạch của anh, mặt khác, Bạch Nguyệt và em cũng coi như có một chút giao tình, trước đó khi Bạch Nguyệt tìm em hỗ trợ, em đã hỗ trợ, cô ấy là người có ơn sẽ báo, sẽ không làm gì anh, hơn nữa, em sẽ dẫn Lã Bá Vĩ đi cùng, Bạch Nguyệt cũng nợ Lã Bá Vĩ một ân tình, Bạch Nguyệt lại đại diện cho nước A, bây giờ Hoa Cẩm Vinh rất cần sự ủng hộ của nước A, nên ông ta sẽ không động đến Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt sẽ bảo đảm an toàn cho em." Mục Uyển bình tĩnh nói.
"Chúng ta không cần phải đi hoàng cung, cứ bình tĩnh, chờ sau khi Bạch Nguyệt tới, Hoa Cẩm Vinh chắc chắn phải công khai điều tra việc hoàng hậu bị giết, nhất định phải công khai tìm anh."
"Anh nói xem, anh có thể bị Hoa Cẩm Vinh chơi trò ám sát hay không?" Mục Uyển lo lắng hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Chiêu này rất hiểm, nếu ông ta không giết chết anh, anh công khai chuyện này, vị trí của ông ta ngồi không thành, hơn nữa sẽ bị nghìn người chỉ trỏ, danh dự mất sạch, dù sao, anh đã cống hiến rất nhiều cho nước M."
"Lúc trước Tả Đoàn Niên ám sát Cố Lăng Kiệt, nếu không phải Cố Lăng Kiệt mạng lớn, thì đã chết thật rồi, cẩn tắc vô áy náy, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, thật ra, em không đáng sợ với Hoa Cẩm Vinh, thêm nữa với quan hệ giữa em và nước A, ông ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ với em."
"Em không có quan hệ với nước A." Hạng Thịnh Duật cải chính.
Mục Uyển không để ý tới tính trẻ con của anh: "Ý của em là, anh đừng vào hoàng cung, em đi trước, trước tiên em xem rốt cuộc Hoa Cẩm Vinh muốn làm gì, anh ở bên ngoài chuẩn bị, làm chuyện của anh, em biết anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
"Em một mình đi hoàng cung anh không yên lòng, giờ phu nhân Lan Ninh hận không thể giết chết em, chả phải em vừa nói cẩn tắc vô áy náy sao?" Hạng Thịnh Duật không đồng ý để cô đi.
"Thật ra vẫn còn một biện pháp." Mục Uyển nhướng mày, ánh mắt kiên định...