Chương 863: Ngủ Đi, Anh Đưa Em Về Nhà
CHƯƠNG 863: NGỦ ĐI, ANH ĐƯA EM VỀ NHÀ
Bạch Nguyệt yên lặng.
Cô biết, đối thủ bên cạnh mình đáng sợ đến chừng nào, cho dù là Cố Lăng Kiệt năm xưa, mặc dù ở trong quân khu của mình nhưng vẫn bị kẻ khác ám sát.
Huống chi một khi Thẩm Diên Dũng quyết tâm trở mặt với bọn họ, xung quanh hầu như đều là người của kẻ địch, nhất cử nhất động của anh bọn họ đều nắm trong lòng bàn tay, muốn tiêu diệt hết những người này cái cần không những là vấn đề thời gian mà còn phải có năng lực mạnh, khả năng diễn xuất tốt và sức chịu đựng cao.
Thẩm Diên Dũng tuy giàu, nhưng cũng là kẻ thù của đất nước, xung quanh anh hầu như toàn là những người nhe nanh múa vuốt sẵn sàng ăn tươi nuốt sống anh bất cứ lúc nào.
“Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, nhưng tôi cũng biết Lưu San muốn được anh chăm sóc hơn, nếu không thì cô ấy cũng không vì anh hy sinh nhiều đến như vậy, tạm thời tôi sẽ không đưa thuốc cho Lưu San, vì thuốc sẽ khiến cô ấy bị phụ thuộc thuốc, dùng nhiều sẽ không tốt, cái anh cần làm bây giờ là quan tâm Lưu San nhiều hơn, làm cho cô ấy vui, đừng nhắc đến những chuyện đau buồn trước đây nữa.” Bạch Nguyệt kiến nghị.
“Được, tối nay sau khi kế hoạch cụ thể, tôi sẽ báo lại cho cô.” Thẩm Diên Dũng cúp máy rồi quay người nhìn Lưu San đang đứng sau lưng mình.
Lưu San nở nụ cười tươi rói, còn tươi hơn cả mặt trời, tiến đến chỗ anh: “Thì ra em bị chứng trầm cảm à, em sẽ khỏe lại mà.”
Thẩm Diên Dũng đau lòng nhìn nụ cười của cô: “Xin lỗi em, đều do anh mà ra.”
“Cũng không phải tại anh đâu, thật ra từ lâu em đã như vậy rồi, cho nên em mới gầy như vậy, nhưng mà những lúc vui thì em cũng ăn được lắm, chỉ là buổi tối thường xuyên bị mất ngủ thôi, cái cảm giác đó mới khó chịu, em sẽ từ từ điều chỉnh lại, nhưng từ khi ở bên cạnh anh, giấc ngủ của em cũng đã cải thiện hơn, hầu như lúc nào cũng muốn ngủ, như ngủ bù cho năm năm vừa qua.” Lưu San cười nói.
“Cái em nói không phải là ngủ, mà là ngất.”
“Ha ha, giống nhau thôi mà.” Lưu San khoác tay Thẩm Diên Dũng: “Bây giờ chúng ta đi trị liệu thôi.”
Thẩm Diên Dũng do dự: “Trị liệu, có thể sẽ làm cho em buổi tối lại ngủ không được.”
“Nếu muốn sau này sống khỏe hơn, bắt buộc phải trị liệu cánh tay, có khó khăn hơn nữa thì cũng chỉ là một tháng, kiên trì một chút sẽ qua nhanh thôi, sống càng lâu, chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ càng nhiều, bất lực cũng nhiều, đặc biệt là bệnh tật, tất cả mọi người đều như nhau, cho nên không sao cả, cuộc đời vốn dĩ là như vậy, tuổi trẻ thì sống bất cần, nhưng khi lớn tuổi hơn thì phải gánh vác hậu quả của tuổi trẻ.” Lưu San mỉm cười nói.
Thẩm Diên Dũng càng cảm thấy xót xa cho Lưu San.
Cô trước đây vô tư vô lo, tự do tự tại như con chim nhỏ, lúc nào cũng vui vẻ, nhưng bây giờ vì anh mà cô phải chịu những điều không phải ai cũng chịu được, thời gian năm năm khiến cô trưởng thành hơn rất nhiều, và cũng chững chạc hơn.
Nếu có thể, anh vẫn mong cô có thể giống như trước đây, tư do tự tại, chứ không phải lúc nào cũng nơm nớp sống qua ngày như bây giờ.
Là lỗi của anh.
“Giang Diệp hiện tại đang ở nước M.” Thẩm Diên Dũng chỉ nói nửa câu.
Anh hy vọng nếu anh chết, ngoại trừ Bạch Nguyệt thì còn có Giang Diệp chăm sóc cô, anh biết Giang Diệp sẽ làm tốt hơn mình, nhưng mà nếu như anh không chết, anh vẫn hy vọng cô có thể ở bên cạnh anh, cho nên anh chỉ nói lấp lửng nữa câu chứ không cách nào nói hết ra được.
Lưu San nở nụ cười: “Chú cũng có quyền đi tìm hạnh phúc của mình mà, em không thể lại làm phiền chú được, từ khi con của chúng ta ra đời, có lẽ đời này kiếp này đã định chúng ta dây dưa với nhau rồi.”
Lưu San thở dài: “Nghĩ lại hình như là em cũng lãi quá nhỉ, dù sao anh trước đây cũng là tổng thống, bây giờ còn là tài phiệt, nói không chừng em sẽ được ghi vào sử sách với tiếng xấu lưu truyền lại ngàn năm, nhưng dù sao cũng còn hơn là không có gì đặc biệt để ghi lại?”
Thẩm Diên Dũng ôm chặt cô, nhắm hai mắt lại, mi anh khẽ run, anh không nở để lại một mình Lưu San trên thế giới này, cô sợ cô đơn mà.
“Cho anh ba năm, ba năm sau, anh sẽ giải quyết hết toàn bộ rồi đón em về, cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ.” Thẩm Diên Dũng hứa với cô.
Lưu San vỗ vỗ vai Thẩm Diên Dũng, nhìn về phía cánh cây đang lung lay trước gió.
Cái gì cũng để cho Thẩm Diên Dũng làm, anh đã quá mệt mỏi rồi.
Vì cô mà anh mất đi chức tổng thống, cô không muốn anh lại vì cô mà mất đi tính mạng.
“Em chờ anh mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm cũng không sao, không cần gấp gáp, chỉ cần anh sống, nếu anh chết thì em cũng không có mục đích để sống tiếp, được rồi, không nói chuyện này nữa, nếu để bọn họ biết được thì chắc chắn ngày mai chúng ta sẽ tiêu đời.” Lưu San cười nói.
“Ừ, giờ anh đưa em đi ăn sáng.” Thẩm Diên Dũng thay đổi đề tài.
Lưu San gật đầu, cùng anh đi vào trong, Rosen đã cho người hâm nóng lại thức ăn, rồi đích thân mang lên.
Lưu San cúi đầu ăn sáng, cô ép mình ăn thật nhiều.
“Sắp xếp xe, chúng tôi đến viện nghiên cứu.” Thẩm Diên Dũng dặn dò Rosen.
Rosen gật đầu, bước ra ngoài chuẩn bị xe, đồng thời gọi điện thoại báo cáo: “Bây giờ anh Thẩm đưa cô Lưu đi viện nghiên cứu, cô Lưu khóc, nguyên nhân cụ thể thì không rõ, anh Thẩm không cho người đi theo nên không biết rốt cuộc anh Thẩm muốn làm gì.”
Lưu San nằm trên bàn điều trị, bên phần cánh tay bị mất như có vô vàn con kiến cắn, tim cô đập nhanh, lồng ngực khó chịu, muốn ói, toàn thân cô nóng như muốn nổ tung, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra.
Nhưng cô không hề lên tiếng, cô mím môi chịu đựng vì không muốn Thẩm Diên Dũng lo lắng.
Nhưng nghĩ lại cô cũng cảm thấy bản thân mình hơi tội nghiệp, nếu như nhảy lầu chết rồi, thì sẽ không có những nỗi đau như bây giờ.
Nếu cô nhảy lầu chết, chắc chắn Thẩm Diên Dũng sẽ sống tốt hơn, và tự do tự tại ở trên đỉnh của danh vọng.
Nếu nhảy lầu chết, cô sẽ không cần phải mỗi ngày đều chịu áp lực khổ sở, tự trách, u buồn.
Một giờ sau, cuối cùng cũng xong, Lưu San chạy ngay vào WC, toàn bộ bữa sáng bị nôn ra hết.
Thẩm Diên Dũng xót xa vỗ lưng cho cô, đưa cô ly nước.
Lưu San uống liền hai ngụm, lấy lại bình tĩnh rồi nở nụ cười nhìn anh: “Thuận lợi vượt qua một ngày, còn hai mươi chín ngày.”
“Nhân viên nói phản ứng của em rất tốt, cánh tay cũng đang trong quá trình chế tạo, nếu như thuận lợi, nhiều lắm là nửa tháng nữa đã có thể sắp xếp gắn tay vào rồi.” Thẩm Diên Dũng nhẹ nhàng nói.
Lưu San gật đầu: “Tin tốt mà, chỉ cần mười lăm ngày, chớp mắt là qua thôi, Thẩm Diên Dũng, em hơi mệt, em có thể ngủ không?”
Thẩm Diên Dũng bế cô lên: “Ngủ đi, anh đưa em về nhà.”
Lưu San cảm giác đầu nặng trịch, cô dựa vào vai anh rồi ngất đi.
“Vì sao cô ấy lại ngất?” Thẩm Diên Dũng hỏi nhân viên phụ trách.
“Trong quá trình trị liệu tinh thần cô ấy hơi căng thẳng, dẫn đến thiếu oxy, đây là phản ứng bình thường, đợi cô ấy tỉnh lại sẽ không sao.” Nhân viên của viện nghiên cứu giải thích.
Thẩm Diên Dũng nghiêm mặt, bế Lưu San rời đi.
Anh vừa mới lên xe, di động vang lên, trên điện thoại hiển thị số lạ gọi đến.
Anh bắt máy nghe với giọng điệu không tốt: “Ai, có chuyện gì?”