Chương 344: Sách Lược Đã Định, Người Đàn Ông Này Quá Mạnh Mẽ
CHƯƠNG 344: SÁCH LƯỢC ĐÃ ĐỊNH, NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY QUÁ MẠNH MẼ
Lưu San xuống xe, đã thấy mình ở sơn trang bí mật ở thành phố X của Thẩm Diên Dũng.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhíu mắt, lườm Thẩm Diên Dũng: “Tiểu Niệm và Tiểu Bối đâu? Anh đưa bọn họ đi đâu rồi?”
Thẩm Diên Dũng xuống, hay tay đút trong túi áo, liếc qua căn nhà.
Lưu San lườm anh một cái, đi vào biệt thự, không thấy Trần Niệm và Tiểu Bối, trong lòng phiền muộn.
Thẩm Diên Dũng lần nào cũng vậy, Trần Niệm là bạn của cô, nhưng chỉ cần anh xuất hiện sẽ lại bắt Trần Niệm đi, không tôn trọng người khác, càng không tôn trọng cô.
Nhưng dù vậy, cô cũng không còn cách gì, đá mạnh vào xô – pha xả hận, lại đau chân mình.
Cô tức giận lắm rồi, quay người nhìn Thẩm Diên Dũng đang đi vào, chất vấn hỏi: “Bạn tôi đâu? Không phải anh bảo đang ở trong biệt thự sao? Tiểu Bối đâu, Tiểu Bối là con anh, anh cũng bắt đi đâu mất rồi!”
Thẩm Diên Dũng ngồi lên xô – pha, thoải mái nhẹ nhàng, biếng nhác mà vỗ lên xô – pha, ý bảo cô ngồi xuống.
Lưu San cứ không ngồi, mất kiên nhẫn nói: “Mau nói.”
Thẩm Diên Dũng mím chặt môi không nói, cưỡng ép nhìn cô, anh mắt như vực thẳm dường như đang nói với cô, nếu cô còn làm phản nữa, sẽ không bao giờ có được thứ mình muốn.
Lưu San bất lực, không can tâm mà ngồi lên xô – pha, không thèm nhìn Thẩm Diên Dũng: “Có thể nói rồi phải không.”
Anh dựa gần vào cô, tay dặt lên lưng ghế xô – pha sau cô, hơi thở ép gần, khóa chặt gương mặt cô: “Vừa nãy có thoải mái không?”
Lưu San phụt cười.
Anh ở trên xe cứ bắt buộc phải làm chuyện ấy, cô bảo anh nhìn điện thoại anh không nhìn, cô cũng đâu có tự nguyện, chỉ muốn bay đến một nơi Thẩm Diên Dũng không bao giờ tìm thấy được, còn hỏi có thoải mái hay không?
Haha.
“Phải là tôi hỏi anh có thoải mái hay không mới phải?” Lưu San không vui nói.
Thẩm Diên Dũng nhếch mép cười, ánh mắt có lửa nhìn cô, giọng khàn khàn: “Đúng là thoải mái thật.”
Lưu San lườm anh.
Người này, da mặt đúng là không bình thường, phải nhìn thấy anh ta từ bé đến lớn, từ đầu đến chân toàn là xấu xa, sao cô lại khó chịu vậy chứ, tức chết mất, thế mà vẫn phải con mắt, cười nói: “Tổng thống kỹ thuật anh không tồi, cố gắng phát huy.”
“Ha ha ha ha.” Thẩm Diên Dũng không tức giận, ngược lại còn cười lớn nắm tay cô: “Vậy em dạy anh.”
Lưu San: “…”
Cô dạy anh ngồi nhà xí được không.
Lưu San không nói gì, mím chặt môi nhìn Thẩm Diên Dũng, nếu ánh mắt có thể giết người, Thẩm Diên Dũng đã chết cả trăm lần rồi.
Anh nắm lấy tay cô: “Không muốn biết bạn em đang ở đâu à?”
Lưu San cười khổ, Thẩm Diên Dũng luôn biết điểm yếu của cô, cô mà tức giận, trách móc, xả hận nữa cũng không có tác dụng.
“Hỏi anh anh không nói.” Lưu San âu sầu nói, trong lòng lại xót xa.
“Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em.” Thẩm Diên Dũng cười xấu xa.
Cô sớm đã bị anh cưỡng hôn rồi, cưỡng X rồi, nhưng trước giờ chưa từng chủ động hôn anh, không muốn, không chịu.
“Thế thì anh đừng nói.” Lưu San đứng dậy, đi ra ngoài.
Thẩm Diên Dũng bất lực, bước nhanh đến ôm cô: “Đúng là hấp tấp, bao ngày không gặp, không ở bên anh cho tốt, chỉ biết lo đến bạn em, nếu bạn em không phải là con gái, anh chắc chắn sẽ ghen.”
Lưu San mắt hơi đỏ: “Anh vừa xuất hiện đã mang bạn tôi đi rồi, tôi không biết ở lại với anh có gì tốt, Thẩm Diên Dũng, anh bây giờ cao cao tại thượng, dù có làm sai rồi, cũng không có ai dám trách anh, nhưng anh làm như vậy, đừng nghĩ đến việc tôi thực lòng đối đãi anh, không thể nào, forever.”
Thẩm Diên Dũng thấy cô nói nghiêm túc, nhíu mày, thất vọng mà lật người cô lại đối mặt với anh.
Lưu San cúi đầu, càng nghĩ càng bi quan, càng nghĩ càng muốn rời đi.
“Tiểu Bối được dì Trương và cô Dương đưa đi rồi, bây giờ đang nghỉ, dạo này bên đội nghiên cứu mới nghiên cứu ra một loại thuốc, có hiệu nghiệm trên người động vật rồi, bạn em đi thử loại thuốc đó, nếu kết quả thuận lợi, là có thể hồi phục sức khỏe rồi.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
Lưu San ngẩng đầu, nhìn anh, kích động mà nắm lấy cánh tay anh: “Thật sao? Tiểu Nguyệt được cứu rồi?”
Tiểu Nguyệt chữa khỏi bệnh rồi, cô có thể nghĩ đến việc rời xa Thẩm Diên Dũng rồi.
Thẩm Diên Dũng đánh giá ánh mắt của Lưu San: “Đừng quên em đã hứa với anh, cả đời phải ở bên anh.”
Lưu San cười, không thật lòng mà gật đầu: “Tuyệt quá, tuyệt quá, ha ha ha, tôi phải đi thăm cô ấy, bây giờ muốn đi ngay, Thẩm Diên Dũng, anh đưa tôi đi được không?”
“Với thái độ này của em à?”
Lưu San trong lòng vui vẻ, đây là tin vui nhất cô từng nghe được trong mấy năm nay, hôn nhanh một cái lên má Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng đứng trân trân tại chỗ, nơi vừa được cô hôn vẫn đang như có dòng điện xẹt qua, dòng điện này cứ luẩn quẩn trong tim anh.
Anh nhìn ánh mắt cô, không nhịn được mà dịu dàng hơn.
Lưu San kéo anh đi: “Có thể đi được chưa?”
Thẩm Diên Dũng mặc cô kéo ra cửa.
Hai viên sĩ binh đứng trước cửa, giống như bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.
Thâm Diên Dũng bước ra, đồng thanh hô: “Chào tổng thống.”
Thẩm Diên Dũng trong mắt chỉ có Lưu San, không thèm gật đầu.
Lưu San kéo anh ra trước xe, nhìn anh.
Thẩm Diên Dũng cười nhẹ, ánh mắt vẫn đang nhìn cô, làm một động tác tay, Aoni lên trước nhận lệnh.
“Đến phòng nghiên cứu.” Thẩm Diên Dũng mệnh lệnh.
“Vâng.” Aoni lập tức sắp xếp, tài xế mở cửa xe sau.
Lưu San mau chóng ngồi lên xe, Thẩm Diên Dũng ngồi bên cạnh cô, Aoni ngồi ở ghế phó lái, tài xế khởi động xe xuất phát.
Đằng sau có ba chiếc xe theo sau, đều là đội vệ sĩ thân cận.
Lưu San ngẩng cổ nhìn lên phía trước.
Cô thấy xe không đi ra khỏi trang viên, mà là đi về phía bắc trang viên.
Một căn nhà có bốn vệ sĩ đang giữ trước cửa, cô đoán chắc là nơi đó rồi.
Chiếc xe dừng lại, cô tự mở cửa xe chạy ra ngoài, bị vệ sĩ giữ lại.
Lưu San quay đầu nhìn Thẩm Diên Dũng.
“Để cô ấy vào.” Thẩm Diên Dũng ra lệnh.
Vệ sĩ rút tay, cung kính mà đứng sang một bên.
Lưu San vội vã chạy vào, Thẩm Diên Dũng đứng ở cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng lưng Lưu San, hỏi Aoni bên cạnh: “Đã làm như tôi phân phó chưa?”
“Thưa, rồi.” Aoni cung kính cúi đầu.
Thẩm Diên Dũng ánh mắt sâu thẳm, gật đầu, ung dung đi vào phòng nghiên cứu.
*
Lưu San tìm thấy Trần Niệm đang nằm trên giường màu trắng, vui vẻ chạy đến: “Thẩm Diên Dũng nói đã nghiên cứu ra thuốc giải, thật vậy không?”
“Vừa tiêm rồi, bây giờ phải nghỉ 4 tiếng, bốn tiếng sau lấy máu xét nghiệm.” Trần Niệm bình tĩnh nói.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Vậy cậu có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không? Đau không? Tê không? Có xót không? Thấy tức ngực, buồn nôn, chóng mặt không? Hô hấp có ổn không?” Lưu San lo lắng khẩn cấp hỏi.
Trần Niệm lắc đầu, cười nhẹ, nắm lấy tay Lưu San, trước mắt vẫn chưa có phản ứng gì đặc biệt.”
Lưu San thở phào một hươi, thấp giọng nói: “Nếu cậu khỏi bệnh rồi, tớ thấy những tháng ngày tốt đẹp của chúng mình sắp bắt đầu rồi đó.”