Chương 657: Hạnh Phúc Tràn Đầy
CHƯƠNG 657: HẠNH PHÚC TRÀN ĐẦY
“Bí mật của ông ta cũng chính là bí mật có liên quan đến Cố Lăng Kiệt, ông ta đã từng muốn đưa Cố Lăng Kiệt vào chỗ chết.” Tả Đoàn Niên vừa mở miệng nói, Bạch Nguyệt đã biết ông muốn nói đến chuyện gì.
Đây cũng là điều mà lúc đầu cô chuẩn bị đi nói với cảnh sát.
“Lúc đó cũng bởi vì Hạ Hà chính là gián điệp, ông ta cố tình nói cho Lâm Tiến biết địa chỉ của Hạ Hà, bảo Lâm Tiến bắt Hạ Hà, Cố Lăng Kiệt đã biết được chân tướng sự thật, anh ta chắc chắn sẽ không hy sinh thêm một chiến hữu nào nữa, thế nhưng nếu như Cố Lăng Kiệt cứu Hạ Hà, điều đó cũng tương đương với việc anh ta chính là đồng lõa, cô có thể nói bí mật này ra.” Tả Đoàn Niên đề nghị.
Bạch Nguyệt nhếch miệng cười lạnh lùng, nụ cười còn mang theo vẻ mỉa mai.
Tả Đoàn Niên thật sự không phải là người tầm thường, ông ta có thể lập tức nghĩ ra cách làm thế nào để đối phó với Tô Chung, còn trộn lẫn chuyện lúc trước của Thịnh Đông Quang, như vậy ông ta có thể chèn ép Tô Chung và Thịnh Đông Quang, để cho mình đứng ngoài mâu thuẫn.
Nếu như cô nói ra chuyện bà Tằng là do Tả Đoàn Niên sai khiến, chỉ cần Tả Đoàn Niên không thừa nhận, bây giờ cô cũng không có bất kỳ bằng chứng nào.
Thế nhưng nếu cô nói ra chuyện này, một là cô có thể báo thù lúc trước Tô Chung đã hãm hại Cố Lăng Kiệt, thứ hai là lật mặt Tả Đoàn Niên, thứ ba là hễ là người hơi có đầu óc như Thịnh Đông Quang và Tô Chung, hai người bọn họ đều có thể liên tưởng người đứng sau chuyện bà Tằng chính là Tả Đoàn Niên, như vậy những lời bà Tằng đã nói cũng chính là do Tả Đoàn Niên dạy.
“Được rồi, cứ như vậy đi, chuyện của mấy người quá phức tạp rồi, vốn dĩ là một vụ án giết người đơn giản, lại kéo ra nhiều vấn đề như vậy, nghĩ tới thật đau đầu, sau này tôi sẽ không tiếp nhận vụ án có sự xuất hiện của mấy người nữa, ngược lại cũng không có nghĩa vụ gì.” Bạch Nguyệt oán thán.
“Trợ lý bên cạnh Thẩm Diên Dũng không phải là bạn trước kia của cô sao? Cô không giúp đỡ công việc của anh ta sao?” Tả Đoàn Niên hỏi thăm dò.
“Ông nói Lưu San sao, tôi cũng rất buồn bực, tôi đã không liên lạc với cô ấy gần sáu năm rồi, sao mới lắc người đã thành trợ lý bên cạnh Thẩm Diên Dũng rồi? Chẳng lẽ giữa hai người chúng tôi có chuyện gì đó sao, phó Tổng thống Tả, mục đích của ông vốn là làm Tổng thống, ông có thể làm văn chương trên phương diện này, nói không chừng có thể có thu hoạch ngoài ý muốn, chỉ có điều…” Bạch Nguyệt đi vòng ngược lại.
“Chỉ có điều như thế nào?” Tả Đoàn Niên gấp gáp hỏi.
“Theo tôi được biết, con người Thẩm Diên Dũng rất thận trọng.
Tôi cũng từng điều tra phía sau anh ta, anh ta làm việc rất sạch sẽ, thủ hạ của anh ta cũng rất sạch sẽ, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Không giống như những thủ hạ của ông, tùy tiện lấy ra một người cũng có một đống chuyện xấu xa.
Tôi đề nghị phó Tổng thống Tả, nếu sau này ông muốn ngồi lâu trên vị trí Tổng thống, ông nên thay đổi lại toàn bộ những người không sạch sẽ dưới tay ông đi, nếu không thì sớm muộn gì nó cũng trở thành mối uy hiếp của ông, điều này tôi cũng có thể giúp đỡ ông.
Còn có ông nghĩ như thế nào, Thẩm Diên Dũng là một người trăm phương ngàn kế, hơn nữa lại thận trọng từng bước, anh ta cố ý để một người phụ nữ không hề có tài năng, cũng không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành ở bên cạnh mình là vì điều gì?
Có phải đây chính là một cái bẫy đợi ông tới mắc câu?
Dù sao thì Lưu San xuất hiện bên cạnh anh ta quá đột ngột, không khỏi làm cho người khác phải nghi ngờ.” Bạch Nguyệt cố ý nói.
Bên kia Tả Đoàn Niên im lặng, giống như đã bị Bạch Nguyệt thuyết phục: “Quan điểm của cô là?”
“Quan điểm của tôi không quan trọng, chỉ có điều tôi hy vọng ông đừng nhắm vào tôi nữa, chuyện quan trọng này tôi phải lặp lại một lần nữa.” Bạch Nguyệt nói thẳng.
“Ngày hôm nay, Hình Thiên đã nói với tôi, anh ta muốn theo đuổi cô. Không biết cô cảm thấy chuyện này như thế nào? Dù sao thì anh ta cũng rất giống chồng của cô.” Tả Đoàn Niên trầm giọng hỏi.
“Cũng bởi vì rất giống, cho nên tôi luôn cảm thấy có một kế hoạch đáng sợ nào đó đang tồn tại ở phía sau, ông cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?” Bạch Nguyệt cười khẽ.
“Nếu cô đã đưa mình ra khỏi vòng vây, vậy có phải là nên giải tán những ám vệ bên cạnh cô không?” Tả Đoàn Niên nỏi mỉa mai.
“Lòng hại người thì không thể có, thế nhưng cũng phải có tâm lý phòng bị, là một đứa trẻ mồ côi, mỗi ngày tôi đều lo lắng sợ hãi, ngày hôm nay trong biệt thự tôi đã tìm thấy rất nhiều thiết bị nghe lén, mấy người đúng là dư thời gian mới làm chuyện như vậy, tôi chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt, mấy người đâu cần phải làm như vậy chứ?”
Tôi chỉ muốn để mấy người Lâm Tiến đi theo mình, dù sao thì tôi vẫn còn trẻ, tôi tiếc mạng của mình, được rồi, ông còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, ăn quá no rồi.” Bạch Nguyệt lười biếng nói.
“Nếu như cô không muốn hòa nhập vào bên ngoài vòng vây, vậy rốt cuộc mục đích của cô là gì?” Tả Đoàn Niên không cúp máy.
“Tôi không có mục đích gì hết, thật thật giả giả, ngơ ngơ ngác ngác, đợi đến khi tôi có mục đích sẽ nói với ông sau.” Bạch Nguyệt nói xong vẫn không ngắt máy, Tả Đoàn Niên là người tắt máy trước.
Tống Tâm Vân lo lắng hỏi: “Tiểu Nguyệt, không sao chứ?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không sao, Tả Đoàn Niên có lợi hại đến đâu, muốn giở trò với một chuyên gia tâm lý học như con thì ông ta vẫn còn rất ngây thơ, mẹ cứ yên tâm đi.”
“Sau khi ăn cơm xong thì đi dạo với mẹ, hít thở bầu không khí trong lành.” Tống Tâm Vân nhẹ nhàng nói.
“Vâng.” Bạch Nguyệt đồng ý.
“Lúc đi ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo một chút, bên ngoài rất lạnh.” Tống Tâm Vân căn dặn.
“Vâng.” Bạch Nguyệt đi lấy quần áo, Tống Tâm Vân rửa chén, sau đó hai người cùng nhau đi dạo.
Bây giờ đang là mùa đông, nếu như có Cố Lăng Kiệt ở bên cạnh, chắc chắn anh sẽ nắm tay cô bỏ vào trong túi áo anh.
Cô đi tới bên hồ, hình ảnh Cố Lăng Kiệt cùng câu cá với cô vẫn như ngày hôm qua.
Cô nở một nụ cười: “Nếu như có cơ hội, con và anh ấy sẽ đón mẹ đi tới hoang đảo ở hai ngày, nơi đó giống như một xứ sở thần tiên, có thể làm cho người khác quên hết đi mọi buồn phiền, áp lực, chỉ còn lại niềm vui và hạnh phúc, hái được một nguyên liệu nấu ăn cũng có thể hưng phấn cả ngày, đơn giản đó chính là hạnh phúc.”
Tống Tâm Vân cũng cúi đầu cười: “Lúc mới bắt đầu gả cho Thanh Hùng, mẹ cũng ảo tưởng đến cuộc sống vợ chồng ân ái, thế nhưng chúng ta nắm giữ quyền thế và phú quý sẽ không có đời sống tình cảm, mẹ đã nghĩ, chẳng lẽ cuộc đời này của mẹ cứ trôi qua như vậy cho đến chết?”
“Nếu như mẹ tìm được đối tượng thích hợp với mình, chắc chắn con và Cố Lăng Kiệt đều sẽ ủng hộ.”
Tống Tâm Vân nở nụ cười: “Lúc trước khi ở nước ngoài, mẹ đã gặp một người, ông ấy giúp đỡ mẹ rất vô tư, thế nhưng lại làm cho mẹ cảm thấy rất ấm áp, bởi vì có sự giúp đỡ của ông ấy mà chuyện của mẹ giải quyết rất nhanh, hai người mẹ còn cho nhau số điện thoại, ấn tượng của ông ấy đối với mẹ rất tốt, còn về vấn đề sống chung với nhau thì không vội, với độ tuổi này của mẹ, tất cả đều phải dựa theo tự nhiên.”
“Vâng, nên để mọi thứ trôi theo tự nhiên, thà thiếu còn hơn ẩu, nhất định phải để cho mình sống những ngày tháng mà mình mong muốn.”
“Được rồi, chúng ta cùng nhau nỗ lực, cùng nhau cố gắng, lúc trước khi ở bên Thanh Hùng, mỗi ngày mẹ đều không vui, bây giờ có con rồi, mẹ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với lúc trước.”
“Con sẽ làm con dâu của mẹ đến hết cuộc đời này.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Vậy mẹ nhất định phải để Cố Lăng Kiệt tiếp tục làm con trai của mẹ.”
“Ha ha ha.” Hai người đều nở nụ cười rất vui vẻ.
*
Hơn nửa tiếng sau, Bạch Nguyệt tới thư phòng tiếp tục chỉnh sửa bài thi, vừa mới mở cửa, Hình Thiên đã ở đó, nhanh chân bước về phía cô.
Bạch Nguyệt sửng sốt đứng tại chỗ, anh ôm eo cô, hôn lên đôi môi cô, hung hăng và mạnh mẽ đến khác thường…