Chương 872: Em Phải Do Anh Vỗ Béo
CHƯƠNG 872: EM PHẢI DO ANH VỖ BÉO
Dì Chu nói: Vì con cái.
Cô lại hỏi: Lỡ sau này con của dì không hiếu thuận với dì thì sao?
Dì Chu nói: Vậy thì đành thôi.
Cô nói: Vậy thì tại sao phải sống.
Dì Chu nói: dì nghĩ như bây giờ rất thoải mái.
Lưu San thấy dì ta sống chẳng thoải mái gì cả, lớn tuổi như vậy rồi mà còn cực khổ làm việc để kiếm tiền mua nhà cho con trai, cưới vợ, chẳng để lại cho mình chút gì, đợt trước còn nghe nói dì ta không được khỏe, thường hay đau lưng không đứng lâu được mà chồng thì không ở bên cạnh.
Cô hỏi tiếp: dì thấy mình thoải mái chỗ nào.
Dì Chu nói: Ngày nào cũng có cơm ăn, thức ăn cũng không đến nỗi nào, lúc rảnh rỗi còn có thể xem tivi, vậy thì còn gì không thoải mái nữa chứ?
Lưu San cười, cười chảy cả nước mắt nên tâm trạng cũng bình ổn hơn nhiều.
Theo như lời Dì Chu nói nhờ vào những ngày tháng sống thoải mái như vậy cho nên dì mới có thể vui vẻ mà sống, vậy thì cuộc sống của dì ấy cũng chẳng đến nỗi nào.
Còn cô có một căn biệt thự bên bờ biển, có một công việc nhẹ nhàng, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, nghỉ hè còn có thể nằm nhà tận hai tháng liền để xem tivi.
Bạch Nguyệt rất quan tâm đến cô, thường mang đồ ăn sang và cũng thường xuyên đến thăm hỏi, đáp ứng những yêu cầu của cô.
Vậy thì tại sao cô vẫn không vui.
Đáng lẽ cô nên cảm thấy vui vẻ.
Cô gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt: “Tiểu Bạch, tối nay tớ muốn sang nhà cậu ăn cơm trực."
"Hôm nay sợ là không được, bọn họ bắt được Nam Cung Nguyệt rồi, theo cam kết thì tớ phải đến nước M cho nên bây giờ đang chuẩn bị xuất phát.” Bạch Nguyệt nói.
"À... Uhm, cậu đi đường cẩn thận nhé, cậu sắp sinh rồi nên nhất định phải chú ý an toàn, phải bình tĩnh, cậu có thể sinh bất cứ lúc nào cho nên nếu cục cưng được sinh tại nước M thì chính là người nước M." Lưu San nhắc nhở.
"Ừ."
"Còn nữa, có thể nói cho tớ biết kết quả liệu Nam Cung Nguyệt có phải là kẻ đã giết người không?"
"Tớ sẽ nói cho cậu hơn nữa tớ cũng sẽ đến nhà họ Hoa một chuyến."
Lưu San cảm thấy hơi nguy hiểm: “Cố Lăng Kiệt sẽ đưa cậu đi chứ?”
"Anh ấy lo lắng cho tớ nên sẽ đi cùng. Yên tâm đi, tớ sẽ không sao đâu." Bạch Nguyệt biết Lưu San đang lo lắng.
"Thuận buồm xuôi gió nhé." Lưu San gửi lời chúc xong rồi gác máy.
"Cô giáo Lưu, hôm nay khóa chúng em sẽ hợp mặt, cô cũng đến nhé." Anh chàng lớp trưởng sinh viên năm nhất đến mời Lưu San.
Đúng lúc tối nay Lưu San chẳng biết đi đâu nên vui vẻ nhận lời: "Được. Mấy giờ, ở đâu?"
"Sáu giờ tại quán Mỹ Nhân ở ngoại ô phía nam thành phố, em sẽ đến đó trước, đến nơi sẽ gửi định vị cho cô giáo Lưu.” Anh chàng lớp trưởng nói xong liền vui vẻ rời đi.
Lưu San ngồi trên bãi cỏ mãi đến khi mặt trời lặn, nhìn điện thoại di động thì thấy đã năm giờ nên cô đứng dậy, đi về phía cổng trường.
Cô vừa ra khỏi cổng trường thì một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cô đã bị hai người từ trên xe bước xuống kéo đi.
Lưu San hoảng sợ, cảnh giác hỏi: "Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
"Cô chủ đừng sợ, chúng tôi là người của ngài Thẩm, ngài Thẩm đã về nước, vì đề phòng bị kẻ khác theo dõi nên cử chúng tôi đến đón cô.” Người lái xe nói.
Tim của Lưu San đập thình thịch, đầu óc cô đờ đẫn và lóe lên nhiều suy nghĩ phức tạp: “Thẩm Diên Dũng… Anh ấy đã về nước rồi, chẳng phải như vậy sẽ rất nguy hiểm sao.”
"Cô chủ cứ yên tâm về chuyện này, ngài ấy đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi mới về nước." Tài xế giải thích.
Lưu San vẫn thấp thỏm trong lòng, bọn họ đã xa nhau ba tháng rồi.
Cô còn cho rằng sẽ không thể gặp lại Thẩm Diên Dũng trong vòng ba năm nên lo lắng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ mười phút sau xe đã chạy vào khu vực gara của một căn biệt thự, sau đó, cửa gara mở lên và chiếc xe chạy vào trong, xe chạy vòng quanh mấy lượt thì đến một nơi đỗ xe khác.
Thẩm Diên Dũng đứng trong nhà đậu xe, anh mặc một bộ vest màu lam nhạt và đang mỉm cười nhìn cô.
Lưu San vội vội vàng vàng bước xuống xe, chạy đến trước mặt anh và ngắm nhìn gương mặt không hề thay đổi ất, cô thở dốc và không nói một lời nào.
Thẩm Diên Dũng đứng yên để mặc cô nhìn mình.
"Sao anh lại về?" Lưu San hỏi, chân mày cô cau lại, tràn ngập sự lo lắng và bất an.
"Anh nhớ em." Ba chữ đơn giản đó của Thẩm Diên Dũng đã khiến Lưu San đứng hình nhìn anh.
Anh giải thích cặn kẽ: "Đàn em của anh nói rằng, ba tháng nay em sống rất tốt, anh mong em sống tốt nhưng dường như trong lòng lại không muốn em được sống tốt, vì cứ như thế em sẽ quên anh, anh rất sợ em sẽ vô tình đến mức quên mất anh, cho nên anh về lại.”
Lưu San vừa buồn cười, vừa tức giận, cô ngoảnh mặt đi.
Thẩm Diên Dũng nhìn cánh tay giả của cô, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không biết đó là giả, anh quan tâm hỏi han: “Đã quen với cánh tay này chưa?”
"Nhờ có sự kích thúc lúc trước nên dùng rất tiện, hiện tại ngoại trừ ngón út không thể hoạt động thì những ngoán tay khác đều đã có thể làm được những chuyện đơn giản.” Lưu San giải thích.
"Đó là do nối lại kịp thời sau khi em vừa mới đứt tay chưa bao lâu, chúng ta vào nhà đi, trường của em sắp nghỉ đông rồi chứ?” Thẩm Diên Dũng vừa đi vừa nói như thể đang tán gẫu vậy.
Lưu San thở dài, kềm nén tâm trạng rồi nói: "Học sinh đã thi xong rồi, ngày mai chính thức nghỉ, tối nay em định đi ăn cơm với học sinh.”
"Em và học trò hẹn nhau lúc mấy giờ?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
"Sáu giờ, quán Mỹ Nhân ngoại ô phía Nam thành phố."
"Em muốn đi ăn?" Thẩm Diên Dũng trầm giọng hỏi, nhìn cô trông đợi.
Như thể chỉ cần cô nói muốn đi thì anh sẽ lập tức sai người đưa cô đi.
"Vốn dĩ đang chuẩn bị đi thì anh đến, em không thể bỏ anh ở lại, khi nào anh đi?” Lưu San nghĩ gì nói đó.
Lúc nghe được nửa câu trước, Thẩm Diên Dũng đã rất vui sướng, thế nhưng khi nghe cô nói hết câu thì tâm trạng trĩu nặng, anh ôm cô để cô đứng đối diện với mình: “Em muốn anh đi như vậy sao."
"Không phải là em muốn anh đi, có điều anh ở lại trong nước sẽ rất nguy hiểm, anh biết chuyện gì chưa? Nam Cung Nguyệt ám sát ông Mục, hôm nay Nam Cung Nguyệt đã bị bắt, Bạch Nguyệt đã đến nước M rồi." Lưu San lo lắng nói.
"Chính vì bọn họ chỉ chăm chăm quan sát nước M nên anh mới có thể lặng lẽ về nước mà không ai hay biết.”
"Tiểu Bạch nói, nếu nhà họ Mục và nhà Nam Cung quyết liệt với nhau thì có khả năng nhà họ Hoa sẽ nổi dậy, mà Hoa Tiên hận anh hơn cả Nam Cung Nguyệt, vậy phải làm sao?"
Ánh mắt của Thẩm Diên Dũng lắng lại: “Việc này, anh sẽ giải quyết."
"Hoa Tiên sẽ không đuổi giết anh chứ?" Lưu San lại càng lo lắng hơn.
"Không đâu, nếu cô ta muốn giết anh thì đã sớm đuổi theo rồi, chứ sẽ không đợi đến bây giờ.” Thẩm Diên Dũng thấy Lưu San vẫn còn lo lắng liền thở dài.
Có một vài chuyện mờ ám mà anh không muốn để cho cô biết, lại càng không muốn cô bị dính líu vào.
Anh mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt của Lưu San.
"Lúc anh không có ở đây hình như em béo lên một chút thì phải, anh không biết là nên vui mừng hay xót xa nữa đây." Thẩm Diên Dũng chuyển hướng câu chuyện.
"Vậy anh hy vọng em ốm hơn một chút hay mập thêm chút nữa?" Lưu San là một người đơn giản nên rất dễ bị đánh lạc hướng.
"Anh hy vọng em được anh vỗ béo."
"Vậy thì anh yên tâm đi, em còn có thể béo thêm hai tạ rưỡi nữa cơ." Lưu San tiếp lời Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng âu yếm mỉm cười với cô.
Đợi thêm chút nữa, chỉ cần đợi thêm chút nữa, một chút nữa là được…