Chương 702: Nếu Em Chết Thì Anh Chết Chung Với Em
CHƯƠNG 702: NẾU EM CHẾT THÌ ANH CHẾT CHUNG VỚI EM
“Vì vậy anh ấy đã làm tốt hơn em, nhưng người làm tốt hơn em đã bỏ rơi em như vậy, ha ha ha ha, cho nên anh ấy không phụ lòng mọi người mà chỉ phụ lòng em, một người phụ lòng em thì tại sao em còn phải sống như anh ấy muốn chứ.” Bạch Nguyệt trở nên kích động, hất tay Hình Thiên ra.
“Vì vậy em chết vì một người đã phụ lòng em, chẳng phải càng không đáng sao?” Hình Thiên cũng kích động mà nói.
Bạch Nguyệt quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh đi đi, em muốn yên tĩnh.”
“Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ không rời khỏi em nửa bước, em chết thì anh cũng chết chung với em.” Hình Thiên nói một cách trầm lắng, ánh mắt kiên định mà quyết liệt.
Bạch Nguyệt thắc mắc nhìn anh với sự bực bội và tức giận.
Hình Thiên không lên tiếng, chỉ nhếch mép lên nhìn cô.
Bạch Nguyệt quay mặt đi lần nữa, quay lưng lại với anh.
Tống Tâm Vân mở cửa đi vào, nhìn thấy Hình Thiên bèn hơi bất ngờ.
“Mẹ, con về rồi.” Hình Thiên nói rồi nhận lấy chiếc đĩa trên tay Tống Tâm Vân.
Tống Tâm Vân vui quá nên khóc và nghẹn ngào rằng: “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, chưa ăn cơm đúng không, bây giờ mẹ bưng phần của con lên luôn, con hãy ở bên tiểu Nguyệt đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Hình Thiên nói.
Tống Tâm Vân lau nước mắt, vui vẻ bước ra ngoài.
Đôi mắt Bạch Nguyệt khẽ nhấp nháy đang chan chứa những cảm xúc kỳ lạ, cô quay người lại nhìn vào Hình Thiên: “Tiểu Bảo đâu, bảo nó về nhà đi.”
“Tiểu Bảo ghét em, để nó ở lại bên cạnh em thì quá nguy hiểm.” Hình Thiên từ chối thẳng thừng.
Cô biết điều Hình Thiên nói là sự thật nhưng ngay cả mạng sống cô cũng không cần thì còn sợ gặp nguy hiểm gì nữa.
Nhưng Hình Thiên kiên quyết như thế chắc sẽ không đồng ý.
Có lẽ đã quá mệt mỏi, hoặc có lẽ do trước kia quá kích động, bây giờ đầu óc hơi choáng váng, cô thực sự cần phải nghỉ ngơi.
“Em không muốn ăn, em muốn ngủ một lát.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừm ừm, ngủ một lát trước đi, ngủ dậy rồi ăn sau, anh sẽ không rời đi đâu.” Hình Thiên nói một cách ôn tồn, vén chăn ra giúp Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nằm lên giường, Hình Thiên lại đắp chăn cho cô, bịt kín xung quanh cho cô chỉ để lộ khuôn mặt.
Anh cúi đầu xuống hôn nhẹ trên trán cô, khẽ nói: “Anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, anh thề.”
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, nhưng lông mi vẫn đang run rẩy, cố nuốt nỗi khổ chất chứa xuống và không lên tiếng nữa.
Vào buổi chiều, bác sĩ có đến, Hình Thiên thấy Bạch Nguyệt đang ngủ say nên bảo bác sĩ về trước.
Trương Tinh Vũ nhìn vào Hình Thiên giống y hệt với Thủ trưởng bèn lấy hết can đảm nói: “Tôi có thể nói vài câu với anh không?”
Hình Thiên biết Trương Tinh Vũ là tâm phúc của Cố Lăng Kiệt, anh gật đầu rồi mở cửa ra, anh không đi xa chỉ đứng ở ngoài cửa.
“Anh có phải là Thủ trưởng Cố không?” Trương Tinh Vũ nhìn chằm chằm vào mặt Hình Thiên và hỏi.
Hình Thiên quả thật giống hệt Thủ trưởng Cố, anh hoàn toàn không phân biệt được.
“Tôi là anh trai song sinh của cậu ta.” Hình Thiên không nói dối.
“Vậy Thủ trưởng... Mợ chủ...” Hốc mắt Trương Tinh Vũ ửng đỏ, bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Tôi sẽ gánh vác tránh nhiệm của em trai tôi, làm những gì mà cậu ta muốn làm nhưng chưa làm xong, yên tâm đi, tôi vào xem tiểu Nguyệt trước, có chuyện gì cậu cứ liên lạc với tôi sau. Ngoài ra, sức khỏe của tiểu Nguyệt không được tốt, tôi sẽ tìm Quân y của tôi đến để bảo vệ cô ấy hai mươi bốn giờ.” Hình Thiên nói.
Trương Tinh Vũ không lên tiếng.
Anh thấp thoáng cảm thấy anh trai của Thủ trưởng Cố cũng là người tốt, suy cho cùng là người anh trai này đã cùng nhau đánh bại Tả Đoàn Niên với mợ chủ: “Là Tả Đoàn Niên ám sát Thủ trưởng Cố sao?”
“Phải.” Hình Thiên thốt ra một chữ vang dội.
“Tôi biết rồi. Vậy anh hãy chăm sóc cho mợ chủ thật tốt, hôm nay tâm trạng của mợ chủ đã suy sụp, cứ khóc mãi khóc mãi, khóc suốt mấy tiếng đồng hồ đến nỗi cô ấy khàn giọng, tôi cũng không biết phải làm sao?” Trương Tinh Vũ nói với vẻ đầy bất lực.
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài làm việc trước đi, ngoài ra, ám vệ đã trở về hết chưa?” Hình Thiên trầm ngâm hỏi.
“Vẫn chưa, ngày mai họ về.” Trương Tinh Vũ báo cáo.
“Cậu hãy sắp xếp kĩ, tôi muốn đảm bảo sự an toàn của Bạch Nguyệt.” Hình Thiên dặn dò.
“Vâng, Thủ trưởng.” Trương Tinh Vũ không kìm được kính lễ, anh cũng trở nên ngẩn ngơ khi nhìn vào khuôn mặt giống hệt Thủ trưởng của Hình Thiên.
Hình Thiên gật đầu rồi quay về phòng, tiếp tục ở bên Bạch Nguyệt.
Khi Bạch Nguyệt thức dậy đã là sáu giờ chiều.
Cô mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Hình Thiên, nhìn vào khuôn mặt giống hệt Cố Lăng Kiệt một cách thơ mộng, trong đầu không muốn suy nghĩ, chỉ muốn luôn nhìn anh như vậy, như thể Cố Lăng Kiệt đang ở bên cạnh cô vậy.
“Đói chưa?” Hình Thiên hỏi: “Vừa nãy anh trò chuyện với mẹ, mẹ muốn nấu món canh cá tươi nhất cho em, buổi chiều lại đi câu cá nữa rồi.”
Cô lắng nghe giọng nói giống hệt Cố Lăng Kiệt của Hình Thiên, trái tim bắt đầu đau nhói.
Cô đang tận hưởng sự hạnh phúc, còn Cố Lăng Kiệt thì sao? Đang chịu đựng sự cô độc?
Cô ngồi dậy: “Vất vả cho mẹ rồi.”
Hình Thiên lập tức đỡ cô dậy và tẩy não cô: “Điều khó khăn nhất chính là người mình yêu không ở đây, về điều này em chắc hẳn hiểu rõ hơn mọi người nhiều, những chuyện khác, khó khăn đến mấy cũng xứng đáng.”
Bạch Nguyệt bước xuống giường, trông có vẻ rất bình tĩnh, trên mặt không tỏ ra vẻ khác thường nào cả, cô hít mũi: “Em ngửi thấy mùi thơm của cá.”
“Mũi nhạy thật đấy, bây giờ chúng ta xuống dưới ăn tối hay là đem vào phòng.” Hình Thiên nói một cách ân cần.
Bạch Nguyệt lườm anh: “Anh muốn dùng thân phận của Cố Lăng Kiệt à?”
“Tống Tâm Vân đã lớn tuổi rồi, anh không muốn làm tổn thương bà ta, bà ta cũng là người Lăng Kiệt muốn che chở.” Hình Thiên trầm giọng nói rằng.
Bạch Nguyệt hiểu ý và nhắc nhở: “Thường ngày Cố Lăng Kiệt rất lạnh lùng, sẽ không chủ động quan tâm đến Tống Tâm Vân, cho dù Tống Tâm Vân nói chuyện với anh ấy, anh ấy cũng chỉ ừm một tiếng thôi, anh lưu ý một chút, suy cho cùng Tống Tâm Vân cư xử với Cố Lăng Kiệt nhiều năm như vậy sẽ dễ bị bà ta phát hiện ra.”
Hình Thiên nhếch mép lên: “Sau này cần em giúp đỡ anh nhiều, anh và Lăng Kiệt khác nhau lắm sao?’
“Khuôn mặt giống nhau, giọng nói giống nhau, nhưng hành vi cử chỉ tính cách và khí chất lại một trời một vực, anh ấy rất hướng nội, anh rất cởi mở.” Bạch Nguyệt phân tích.
“Được, sau này anh sẽ chú ý, sáng mai anh sẽ dựng lều bên bờ sông, anh đi câu cá với em.” Hình Thiên mỉm cười nói.
Bạch Nguyệt không lên tiếng.
Cô xuống lầu, Tống Tâm Vân thấy Bạch Nguyệt và Hình Thiên liền nở một nụ cười hạnh phúc: “Mẹ còn định lên lầu gọi hai con ăn cơm, không ngờ hai con đã xuống đây rồi.”
“Ngửi được mùi thơm của cá nên cảm thấy đói ạ.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Con cá lúc buổi trưa con không có ăn, đúng lúc Trương Tinh Vũ tới đây, mẹ bảo cậu ta đưa cho Thư Lam giúp mẹ.”
“Mặt của Thư Lam mới làm phẫu thuật, vẫn chưa được ăn những món ăn như cá, cô ta nên ăn nhiều trái cây và các món ăn chay.” Bạch Nguyệt nói.
“Hả? Vậy để mẹ gọi qua đó.” Tống Tâm Vân áy náy không thôi.
“Nhưng hiếm khi ăn một chút cũng không sao, con đoán bác sĩ bên đó sẽ nhắc nhở.” Bạch Nguyệt an ủi Tống Tâm Vân.
“Không được, mẹ phải gọi qua đó hỏi thử.” Tống Tâm Vân vẫn không yên tâm, lập tức gọi qua đó ngay.
Bạch Nguyệt thấy Tống Tâm Vân quan tâm đến Lâm Thư Lam như vậy, trong lòng cô cũng rất vui.
Lâm Thư Lam là trẻ mồ côi, sau này cứ ở bên cạnh Tống Tâm Vân là được rồi.
Hình Thiên nhìn Bạch Nguyệt suốt, cứ sợ cô sẽ đột nhiên biến mất trước mặt anh vậy.
Anh nhớ in vào lòng từng nụ cười của cô.