Chương 1073: Chỉ Cần Có Tôi Ở Đây, Em Cứ Yên Tâm Tùy Hứng Đi
CHƯƠNG 1073: CHỈ CẦN CÓ TÔI Ở ĐÂY, EM CỨ YÊN TÂM TÙY HỨNG ĐI
Ngày hôm sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Mục Uyển bị giày vò rất mệt mỏi, căn bản không muốn dậy nên lật người và ngủ tiếp.
Tít tít.
Cánh cửa được mở ra.
"Mục Uyển, cô có bệnh à? Sao trong phòng để nhiều hoa như vậy chứ? Cô tưởng mình là cô tiên hoa sao? Hay cô tưởng mình là con sâu hoa thế." Giọng nói sắc bén của Phó Hâm Ưu vang lên.
Mục Uyển không còn cách nào đành mở mắt, đôi mắt cô thâm quầng, ngồi dậy nhìn về phía Phó Hâm Ưu.
Phó Hâm Ưu dừng lại một lát: “Tóc của cô, cô đội tóc giả lên trước đi."
"Sao cô có thẻ phòng của tôi thế?" Mục Uyển hỏi và mệt mỏi từ trên giường đứng lên.
"Tôi hỏi lễ tân lấy. Bây giờ đã là mấy giờ rồi mà cô còn ngủ được. Cô thật sự tưởng mình vẫn còn là bà tổng thống sao?" Phó Hâm Ưu châm chọc nói.
"Nếu tôi xem mình còn là bà tổng thống thì đã không thức dậy muộn thế này đâu." Cô đi về phía phòng vệ sinh để đánh răng, rửa mặt.
Phó Hâm Ưu đứng ở cửa với vẻ cực kỳ thâm độc.
Mục Uyển quay đầu nhìn cô ta: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Chuyện trên mạng có phải là do cô làm không?" Phó Hâm Ưu hỏi.
"Cô chờ lát để tôi xem điện thoại, xem thử trên mạng xảy ra chuyện gì rồi sẽ quay lại nói cho cô biết có phải tôi làm hay không." Mục Uyển nói xong liền cầm điện thoại di động lên, lật xem các trang web một lượt nhưng không phát hiện ra có gì đặc biệt.
"Cô muốn nói về chuyện gì?" Mục Uyển hỏi.
Phó Hâm Ưu vẫn quan sát Mục Uyển: “Cô đừng giả vờ với tôi nữa. Chính là video thủ hạ của tôi và thủ hạ của Hình Thiên."
"Cô có nhầm hay không vậy? Tôi đến đây lúc nào, tôi làm sao có thể có được video về thủ hạ của cô và thủ hạ của Hình Thiên chứ? Cô đúng là giỏi nghi ngờ người khác. Làm phiền cô đi ra ngoài, tôi muốn thay quần áo."
"Không phải là cô thì là ai chứ?"
"Cám ơn cô đã coi trọng tôi nhưng tôi còn chẳng có thời gian để gây án đâu. Mặt khác, tôi đăng đoạn video này ra thì có lợi gì cho tôi chứ?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Thật sự không phải là cô à?"
Khóe miệng Mục Uyển cong lên: “Tôi thấy cô nên nghi ngờ người có động cơ, còn có năng lực đấy."
Phó Hâm Ưu nhìn Mục Uyển tươi cười có vẻ hả hê: “Cho dù video đó được đăng trên mạng không có ích lợi gì cho cô cả, bởi vì tôi đã ký xong hợp đồng, thỏa thuận đã được gửi đi từ hôm qua rồi."
"Thứ không có tác dụng với tôi, tôi lại càng không cần phải truyền ra ngoài." Mục Uyển nói xong liền mở vali và cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh thay đồ, sauddos đi ra.
Phó Hâm Ưu vẫn còn ở đó: “Hình Thiên hẹn tôi đi đàm phán."
"Có cần tôi đi cùng cô không?" Mục Uyển hỏi.
"A." Phó Hâm Ưu cười giễu cợt một tiếng: “Cô không có tư cách này."
Mục Uyển nhún vai, khi đi qua cô ta còn nói thêm một câu: “Vậy cô báo cáo với tôi điều này làm gì?"
Phó Hâm Ưu tức giận nhảy cẫng lên: “Ai báo cáo với cô chứ? Cô còn có chút mặt mũi nào không? Cô chỉ là một trợ lý của tôi, tôi còn cần phải báo cáo với cô nữa sao?"
Rầm một tiếng, Mục Uyển đã chặn giọng nói của Phó Hâm Ưu ở ngoài cửa.
Cô tắm rửa và lại thay quần áo, lúc đi ra thì đã là hơn nửa giờ sau rồi.
Phó Hâm Ưu đã không còn ở đó nữa.
Mục Uyển ngồi ở lên giường và cầm điện thoại di động lên, bấm số gọi cho Hình Thiên.
Hình Thiên nghe điện thoại.
"Em nghe nói video thủ hạ của Phó Hâm Ưu và thủ hạ của anh bị truyền ra?" Mục Uyển hỏi.
"Lúc đó tôi chỉ nhìn thấy nửa sau của đoạn video, cô gái kia còn kêu cứu, thoạt nhìn thật sự là bị cưỡng hiếp. Tôi đoán Lý Tuấn Khanh đã bị bỏ thuốc, quả nhiên là thế." Hình Thiên nói.
"Bây giờ anh tính làm thế nào?"
"Chuyện đã như vậy, thỏa thuận đã ký, bây giờ bên phía Phó Hâm Ưu nói vô cùng chắn chắn là hai người bọn họ yêu nhau, cũng không thừa nhận chuyện bỏ thuốc, trở mặt với nhau thì ai cũng rất khó coi." Hình Thiên nói.
Mục Uyển rũ mí mắt xuống.
Hình Thiên giỏi nhất là chính sách dụ dỗ, cố gắng không đi tạo ra kẻ địch.
Cũng đúng thôi, bây giờ Hoa Cẩm Vinh cần bà Lan Ninh ủng hộ, Hình Thiên đắc tội bà Lan Ninh sẽ không tiện ăn nói với Hoa Cẩm Vinh.
Cô có thể hiểu được cách làm không truy cứu này của Hình Thiên, nhưng trong lòng vẫn thấy thất vọng.
"Ừ, anh quyết định là được rồi." Mục Uyển nói xong liền cúp máy, ngồi bên giường và nhìn hoa lan Càng Cua trên mặt đất.
Lan Càng Cua nở hoa rất đẹp, thoạt nhìn phía ngoài có rất nhiều gai nhưng vẫn mềm mại như vậy.
Cô nằm vật xuống giường.
Tiếng gõ cửa lại vang lên
Cô lười đi mở cửa.
"Bà chủ, ngài Hạng phái tôi tới, mong bà mở cửa cho." Người ngoài cửa nói.
Mục Uyển không để ý đứng lên và mở cửa ra: “Có chuyện gì?"
Người ngoài cửa đưa một cái điện thoại di động cho Mục Uyển, nói: "Trên màn hình của điện thoại có hai lựa chọn, nếu như cô ấn xuống, cả thế giới sẽ nhìn thấy video của bọn họ. Ngài ấy hỏi cô có cần không?"
"Nếu Hạng Thịnh Duật có lòng muốn giúp tôi, sáng hôm qua chắc hẳn đã lấy ra, bây giờ lấy ra lại có ý gì?" Mục Uyển lạnh lùng nói.
"Bà chủ hiểu nhầm ngài ấy rồi. Đêm qua ngài ấy mới lấy được video từ laptop của cô Phó."
Mục Uyển dừng lại một lát và nhìn về phía thủ hạ của Hạng Thịnh Duật.
"Ngài ấy nói, nếu cô án, tất cả mọi người trong nước bên kia cũng sẽ biết, không có lý nào chịu thua thiệt mà không làm gì cả. Người quá lương thiện, quá rộng lượng, quá thấu tình đạt lí, có đôi khi sẽ bị bắt nạt, chịu hết uất ức, tùy hứng một chút cũng không có vấn đề gì, dù sao còn có ngài ấy ở đây." Thủ hạ của Hạng Thịnh Duật nói.
Trong mắt Mục Uyển có phần mờ mịt, hình như cô bị lời nói này nói trúng tâm sự.
Cô ở trước mặt Hình Thiên không dám không rộng lượng, không dám nổi giận, không dám không thấu tình đạt lí.
Nếu không như vậy, cô đã sớm ghen ghét với tình yêu của Hình Thiên dành cho Bạch Nguyệt, mà gây ầm ỹ tới cả hai cùng tổn thương.
Người không được yêu vĩnh viễn là phía phải chịu uất ức.
Cô cầm điện thoại và không muốn suy nghĩ nữa, cũng không muốn do dự, muốn tùy hứng một lần, cô ấn vào nút bấm rồi ném điện thoại cho thủ hạ của Hạng Thịnh Duật: “Anh nói với anh ta một tiếng, cảm ơn."
"Ngài ấy nói, ngài ấy càng muốn nghe cô tự mình nói với ngài ấy hơn." Thủ hạ của Hạng Thịnh Duật cung kính cúi đầu nói.
Mục Uyển nhíu mày: “Anh ta còn tính được cả điều này à?"
Thủ hạ của Hạng Thịnh Duật chỉ chỉ vào cái mũ và tai nghe của mình.
Mục Uyển hiểu rõ, Hạng Thịnh Duật đang xem qua camera.
"Anh ta đang ở đâu?" Mục Uyển hỏi.
"Ngài ấy nói, ngài ấy đi gặp Sở Dục Băng."
Mục Uyển trợn mắt. Cô mới không tin Hạng Thịnh Duật sẽ nói ra chuyện bí mật như vậy cho mình biết đâu. Cô đóng cửa lại.
Sau khi cô suy nghĩ một lát bèn gọi điện thoại cho Phó Hâm Ưu: “Bao giờ thì chúng ta mới về nước?"
"Mục Uyển, tôi nói cho cô biết một tin tức tốt." Giọng điệu của Phó Hâm Ưu rất đắc ý: “Không ngờ, lần này video được truyền ra, bên phía Hình Thiên chẳng những không truy cứu, còn làm đám hỏi với bên tôi, để cho thủ hạ của anh ta cưới thủ hạ của tôi, chắc cô không ngờ nhỉ?"
Trong lòng Mục Uyển chợt căng thẳng. Cô quả thật không ngờ tới, cho nên trong đầu đột nhiên thấy trống rỗng.
"Tôi không ngờ, hóa ra Hình Thiên là người tốt như vậy, nhìn vẻ ngoài thì đẹp trai, tính tình lại tốt, còn có phong độ, hơn nữa trầm ổn thận trọng vững vàng, không trách được phụ nữ lại thích anh ta như vậy." Phó Hâm Ưu nói có chút hả hê.
Mục Uyển vẫn im lặng.