Chương 758: Bạch Nguyệt Thật Ra Thì Anh Vẫn Luôn Ở Đây
CHƯƠNG 758: BẠCH NGUYỆT THẬT RA THÌ ANH VẪN LUÔN Ở ĐÂY
Người đàn ông đó là ai? Người qua đường sao?
Bạch Nguyệt hơi nghi ngờ, chỉ là, cho dù là như thế nào đi nữa, buổi tối có thể ngủ một giấc thật ngon, ban ngày ngày mai cô phải cẩn thận.
Cô đoán rằng tối nay còn có thể bắt chú hề, bắt chú hề thì trước tiên Quân sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng có khả năng là cô đang ngủ.
Không muốn bị người ta gây ảnh hưởng lúc ngủ, sau khi bị đánh thức, cô sẽ nhức đầu đến mức đầu như muốn nứt ra.
Cô lấy điện thoại di động ra tắt nguồn, ngủ.
Một giấc đến khi tỉnh lại, đã là sáu giờ mười lăm phút sáng.
Cô đi đánh răng rửa mặt, làm đồ ăn sáng, tưới cây cỏ, lúc này mới bật nguồn điện thoại.
Tiếng píp vang lên đều là thông báo có cuộc gọi nhỡ, của Quân, của thành viên, của Alan, còn có hai cuộc gọi đến từ số lạ.
Cô gọi điện thoại cho Quân.
Quân ở bên kia vội vàng nghe.
"Bạch Nguyệt, đã bắt được chú hề đó. Anh ta giống hệt như cô nói, trên xe tất cả đều là đồ chơi, hoa hồng, trong đồ chơi còn có máy quay, người này chính là chú của Jay sao? Nhưng hỏi anh ta, anh ta một câu cũng không nói." Quân sốt ruột nói.
"Có tìm được máy tính trên xe anh ta không? Để Endy mở khoá phim của anh ta, thì có thể nhìn thấy rất nhiều video của nhà người chết, anh ta không mở miệng thì cũng có chứng cứ xác thực." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Anh ta phát hiện mình bị cảnh sát đuổi bắt, liền đoán được có thể bị phát hiện. Anh ta thật sự là một người rất cẩn thận, trước tiên đốt máy tính, huỷ diệt chứng cứ, đồ chơi và hoa thì đều là chúng ta cướp được." Quân giải thích nói.
"Ừ, tôi biết, sáng hôm nay tôi sắp xếp bệnh nhân, tôi ăn sáng rồi qua." Bạch Nguyệt nói, cúp điện thoại.
Lúc cô ăn sáng, mở ti vi lên, trong bản tin sáng là chuyện chú hề đốt nhà và xe của mình.
Cô liếc nhìn màn hình, thấy được một tấm hình, gọi điện thoại cho Quân: “Quân, trên xe chú hề có một tấm hình, mấy người đã lấy chưa?"
"Cô nói đến bức hình nào của chú hề vậy?" Quân hỏi.
"Đi thăm dò chuyện ngày bé của anh ta, lúc tôi tới thì nói cặn kẽ cho tôi." Bạch Nguyệt nói, cúp điện thoại, tiếp tục ăn sáng.
Ăn xong, cô không đi mua thức ăn, muốn giải quyết chuyện trong buổi sáng, trưa sẽ đi mua đồ ăn, ăn một bữa thật ngon.
Đến đồn cảnh sát, những thành viên khác cũng ở đây, ngoài trừ Alan.
"Mấy người đến sớm quá." Bạch Nguyệt nói.
"Nói đúng hơn thì, chúng tôi tới đây từ tối qua, bây giờ vẫn chưa về." Thượng ngáp nói.
"Mọi người khổ cực rồi, mau về nghỉ đi. Bắt được người rồi, tạm thời cũng không chạy được." Bạch Nguyệt khuyên nhủ.
Thượng lại ngáp thêm một cái: “Tôi muốn học tâm lí học với cô, thế nên xem cô thẩm tra xong sẽ đi. Hơn nữa, Quân nói sẽ tìm thêm người gia nhập chúng ta, khả năng người nọ muộn chút mới tới."
"Ừ." Bạch Nguyệt gật đầu một cái: “Tôi đi trước đến phòng chứa vật chứng lấy ít cái đây."
"Tôi cùng cô." Thượng nói.
Endy thấy Thượng cùng đi, lập tức đứng lên: “Tôi cũng đi."
"Cùng đi đi." Bạch Nguyệt nói, đi phòng chứa vật chứng, nhìn những vật chứng có liên quan đến chú hề đã thu thập được, cô cầm một món đồ chơi trông rất cũ kĩ lên nhìn, cũng cầm bức hình.
"Tại sao cầm những thứ này vậy?" Thượng không hiểu hỏi.
"Có thể để cho anh ta giữ lại món đồ cũ kĩ này, thì khả năng là món đồ mà anh ta rất quý, cũng là món đồ được ghi nhớ kĩ nhất." Bạch Nguyệt giải thích.
Cô đi trước tới phòng làm việc của Quân, nắm bắt một ít về quá khứ của chú của Jay.
Cô rót một ly cà phê, đến phòng thẩm vấn, đưa tới trước mặt chú hề.
Chú hề ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Nguyệt, không nói gì.
Bạch Nguyệt ngồi đối diện với anh ta: “Uống đi, anh hẳn rất khốn khổ, rất khát, cũng rất đói. Nói cho tôi, anh muốn ăn gì, lần sau lúc vào tôi mang cho anh."
"Cô đừng tưởng rằng đối với tôi như thế thì tôi sẽ cảm ơn, tôi không giết người, mấy người bắt nhầm người rồi, làm ơn để tôi đi, tôi còn muốn đi tới một nơi mới để phát đồ chơi mấy đứa bé." Chú hề trợn hai to mắt nói.
"Trong đồ chơi có máy quay, lừa ai vậy?" Endy khinh thường nói.
Bạch Nguyệt cũng không vạch trần anh ta: “Jay, Neil rất nhớ anh, anh biết không? Cậu bé bị đưa đến cô nhi viện, rất không vui. Viện trưởng của cô nhi viện bên đó không phải là người tốt, chuyên môn buôn bán nội tạng, bị Neil biết, bà ta thường xuyên đánh Neil. Chuyện này, trên bản tin đã có hình ảnh rồi, còn chuyện không bị phát ra ngoài chính là, Neil rất nhớ anh."
"Tôi không biết cô đang nói đến ai, Neil gì chứ? Tôi căn bản có quen biết đâu." Jay nguỵ biện.
"Anh có nhớ chú Jay của anh không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Jay ngẩn người, tròng mắt né tránh đi: “Trong vòng hai mươi tư tiếng, tôi sẽ không nói gì hết."
"Ông ta còn sống, được thả ra tù rồi, anh biết không?" Bạch Nguyệt nói.
"Ông ta được thả?" Jay rất khiếp sợ, có mấy phần hoảng hốt, cúi đầu, không để cho người khác phát hiện được sắc mặt của mình, nhíu mày: “Cô nói với tôi những chuyện này làm gì?"
"Ông ta nói, quan hệ với anh rất tốt. Lúc còn bé, thích nhất chính là anh, thế nên, thấy anh cười với ông ta, ông ta không đành lòng giết, đem anh làm con trai ruột. Nếu như có thể, ông ta muốn gặp anh một lần." Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
"Tại sao ông ta lại được thả ra? Ông ta giết mẹ tôi, ông nội tôi, bà nội tôi, còn có anh tôi nữa?" Jay đã không bình tĩnh, hỏi ngược lại.
"Ông ta bị kiểm tra ra là bị ung thư não, sống không quá một tháng. Nhưng ông ta đã ngồi tù hơn hai mươi năm, biểu hiện vẫn luôn rất tốt, nên được đặc biệt cho phép."
"Tôi sẽ không tha thứ cho ông ta. Ông ta làm cho tôi không còn người thân, tôi không muốn gặp ông ta." Jay đoạn tuyệt nói, trợn to hai mắt.
"Thế nên, nếu có một ngày Neil biết là anh giả dạng cha của họ để giết tất cả người thân của mình, cậu béa chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh." Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói.
"Tôi không giết người!" Jay lập tức bác bỏ nói.
"Tôi đến đây, không phải là để anh thừa nhận mình có phải là kẻ giết người hay không. Anh có một thói quen, đó là cầm búp bê về. Nhưng mà anh không vứt đi, thế nên búp bê sẽ lưu lại vân tay và máu của người chết."
"Không thể nào, búp bê cầm về tôi đều rửa ráy trên ba lần, không thể nào còn giữ lại một chút máu hay là vân tay được!" Jay buột miệng nói.
"Ôi, ôi, ôi." Phòng giám sát bên ngoài phòng thẩm vấn, sôi trào.
"Anh ta thừa nhận, thừa nhận rồi. Vẫn là Bạch Nguyệt có cách, đi vào một lúc đã hỏi ra, quá trâu bò, Bạch Nguyệt!" Endy sùng bái nói.
"Chúng ta hỏi thế nào, anh ta cũng không mở miệng. Sau khi Bạch Nguyệt đi vào, liền dễ như trở bàn tay mà hỏi được, đây là làm sao mới làm được đây?" Ông Thượng cảm thấy rất thần kì.
Bọn họ đang rất hưng phấn, không nhìn thấy, có một người đàn ông cao lớn cũng đi vào phòng giám sát.
Anh ta thắm thiết nhìn Bạch Nguyệt trên màn hình.
Người phụ nữ của anh, không có anh, hình như càng ngày càng ưu tú.
Anh phải làm thế nào, mới có thể để cho lòng cô lại có anh đây?
"Bạch Nguyệt, thật ra thì anh vẫn luôn ở đây." Trong lòng Cố Lăng Kiệt nói thầm, say đắm nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt ngày càng thâm trầm, trầm thật giống như đại dương mênh mông vậy...