Chương 570: Muốn Tính Kế Cô, Nằm Mơ Đi.
CHƯƠNG 570: MUỐN TÍNH KẾ CÔ, NẰM MƠ ĐI.
“Anh đi đây.”
“Uh uh uh.” Lưu San mò mẫm tìm hiểu về trò chơi, không nhìn lấy Thẩm Diên Dũng một cái.
Anh ngao ngán đi ra khỏi phòng.
Cô chọn một vị huấn luyện thuần phục thú.
Đặt cho mỹ nữ nhà cô một cái tên là “Ông chủ ở dưới tôi ở trên”. Càng nhìn cái tên càng thấy chơi trội.
Cô vào phòng, dưới chân phải có một con hổ con.
Cô mở tủ quần áo, bên trong cái gì cũng không có, cô đi cửa hàng mua.
Bên dưới lầu.
Ngài Tể tướng đã đến rồi, Thẩm Diên Dũng chào hỏi Hoa Tiên.
Tể tướng vào phòng, thấy Lưu San không có ở đây, có chút thất vọng: “Cô gái hôm qua không đến à?”
“Tôi đã sắp xếp cho cô ấy làm chuyện khác.” Thẩm Diên Dũng cười nói.
“Vậy à, tôi có chuẩn bị một món quà tặng cô ấy, cảm ơn cô ấy ơn cứu mạng.” Tể tướng nói, nhìn về phía phu nhân của mình.
Phu nhân Tể tướng đưa cho Hoa Tiên: “Hy vọng ngài có thể giúp chúng tôi chuyển món quà đến cô ấy.”
“Không cần phải khách sáo như vậy, đây là trong phạm vi trách nhiệm của cô ấy.” Thẩm Diên Dũng không muốn nhận quà từ phu nhân Tể tướng.
“Cô ấy hình như là trợ lí của cậu, đúng không? Có thể dùng tính mạng của mình để bảo vệ tính mạng của người khác, bản lĩnh này, hiếm có, cho dù thế nào cũng không có được dũng khí hi sinh bản thân bảo vệ người khác, phần lễ vật này, cô ấy xứng đáng được nhận. Không biết, tối nay cô ấy có thời gian không?” Ngài Tể tướng hỏi.
“Thật đáng tiếc, cô ấy có nhiệm vụ khác rồi.” Thẩm Diên Dũng trực tiếp từ chối.
“Vậy thì thật là đáng tiếc rồi.” Ngài Tể tướng cũng không miễn cưỡng làm khó người khác.
“Tôi làm mấy món ăn, không biết có hợp với khẩu vị của các người không, nếu như không ngon, mọi người có thể nói ra, tôi rất vui lòng tiếp nhận lần sau sẽ thay đổi.” Hoa Tiên đem quà từ trong tay đưa cho Nam Cung Nguyệt bên cạnh, chuyển chủ đề nói.
“Có thể được ăn đồ ăn do đích tay phu nhân Tổng thống làm, là vinh hạnh của tôi, ngài Tổng thông quả là một người khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.” Tể tướng nói.
“Bây giờ ăn cơm có chút sớm, tôi có sắp xếp vài tiết mục bên hồ, đợi xem xong biểu diễn rồi hãy quay lại ăn cơm, không vấn đề gì chứ.” Thẩm Diên Dũng cười nói.
“Đương nhiên.” Ngài Tể tướng tùy ý nói.
Thẩm Diên Dũng và Hoa Tiên dẫn hai vợ chồng Tể tướng đi ra, Nam Cung Nguyệt đem lễ vật đưa cho bảo mẫu trong nhà, nói : “Của người phụ nữ đó.”
“Dạ.” Bảo mẫu cẩn thận từng tí một đón lấy lễ vật.
Thẩm Diên Dũng đưa bọn họ ra ngoài, chủ yếu là vì Lưu San vẫn chưa ăn cơm, anh sợ cô sẽ đói, bọn họ nếu như bây giờ ăn cơm, đợi bọn họ ăn xong chắc tầm hai tiếng, Lưu San chịu không nổi đói.
Bọn họ vừa ra ngoài, đầu bếp đem một phần ăn trưa đến phòng Lưu San.
Lưu San nghe thấy tiếng gõ cửa, hé cửa, nhìn thấy là đầu bếp mang cơm đến, lập tức mở cửa: “Cảm ơn anh đẹp trai.”
Đầu bếp mặt liền đỏ lên, cúi đầu cung kính lui ra ngoài.
Bảo mẫu đem túi lễ vật đưa cho Lưu San, giải thích: Đây là một phu nhân người ngoại quốc đưa cho cô.”
“Ồ, cảm ơn.” Lưu San nhận lấy túi lễ vật, mở hộp ra, bên trong là sợi dây chuyền kim cương, viên kim cương rất to, chăc chắn giá trị không hề nhỏ.
Cô đặt trở lại chiếc hộp, ném lên giường, ăn cơm đã, đồ ăn hôm nay không tồi, một chốc sau, ăn xong, tiếp tục chơi trò chơi.
Tin nhắn điện thoại vang lên.
Cô nhìn vào thì là Thẩm Diên Dũng, mở ra xem.
“Đang làm gì thế?” Thẩm Diên Dũng hỏi.
“Vừa ăn cơm xong, đang chơi trò chơi.” Lưu San gửi tin nhắn qua, ánh mắt dán vào máy tính.
Cô phát hiện trò chơi này rất tổng hợp, rất nhiều chi tiết thú vị, ví dụ như còn có trang điểm, tạo mẫu, làm cơm, đến cửa hàng ăn cơm,vv....
Nhưng mà, những thứ này đều phải dùng tiền vàng, quần áo cũng là gắn đầy ngọc quý, triều đại nào cũng có, đương nhiên, cũng có những bộ quần áo chiến đấu trên mạng.
“Ngài Tể tướng tặng gì cho em thế?” Thẩm Diên Dũng hỏi tiếp.
Lưu San đang bận thử tạo hình, cho nên không để ý đến tin nhắn.
Thẩm Diên Dũng nhìn điện thoại một lúc, chốc chốc lại nhìn, có chút không vui, lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Không thể nói?”
Lưu San mua mấy bộ cảm thấy tạo hình không tồi, nhìn điện thoại, gửi tin nhắn: “Dây chuyền, dây chuyền kim cương, mấy hạt kim cương rất to, anh mà có biểu hiện tốt, tôi liền tặng cho anh.”
Thẩm Diên Dũng nhìn tin nhắn cô trả lời, tâm trạng trở nên tốt hẳn, cong môi: “Như thế nào mới là biểu hiện tốt, em nói là trên giường sao? Tự anh cảm thấy biểu hiện của anh luôn rất tốt.”
Lưu San đáp lại một chữ: “Ha.”
Sắc mặt Thẩm Diên Dũng lại trầm xuống, ha là có nghĩa gì?
Là không tốt? Coi thường?
Lưu San, thật là biết cách khiến cho người khác tức giận.
Anh hít sâu một ngụm, điều chỉnh lại tâm tình, nhìn tiết mục đang biểu diễn trên hồ trước mặt.
Xem ra, anh quá dễ dàng đáp ứng cô rồi, cảm thấy anh không tốt phải không?
Anh bấm máy gọi điện thoại.
Lưu San đang chọn quần áo, chọn quần áo càng khó, cô cảm thấy không tồi, đều muốn thử một chút.
Cô nhìn hiển thị màn hình là Thẩm Diên Dũng gọi đến, có chút không nhẫn nại. “Làm gì thế. Anh không phải dùng bữa với Tể tướng à? Chốc chốc nhắn tin, chốc chốc lại gọi điện thoại?”
“Chê phiền à?” Giọng Thẩm Diên Dũng trầm xuống.
“Tôi đang chơi trò chơi mà.” Lưu San giải thích.
Thẩm Diên Dũng tâm trạng dần dần ổn định trở lại.
Khi còn trẻ chơi trò chơi, anh cũng không muốn bị người khác làm phiền.
Anh cũng thích chơi trò chơi, cho nên đầu tư vào loại hình công ty này, thu lại cũng không tồi: “Thích không?”
“Vui.”
Thẩm Diên Dũng giật giật khóe miệng, hạ giọng nói: “Lần sau chơi cùng em.”
“Ừ, vậy tôi tắt máy đây, tôi phải nghiên cứu tỉ mỉ.” Lưu San nói xong, không đợi Thẩm Diên Dũng nói tiếp, trực tiếp tắt máy.
Thẩm Diên Dũng: “...”
Anh bất lực nhìn điện thoại, lại tiếp tục hướng về phía mặt hồ xem biểu diễn.
Nam Cung Nguyệt vẫn luôn nhìn về phía Thẩm Diên Dũng, càng nhìn, trong lòng càng cảm thấy xót xa.
Thẩm Diên Dũng lần đầu đi nước M, lúc đó, anh vẫn chưa phải là Tổng thống, cô lần đầu tiên gặp đã yêu anh.
Cô nguyện ý theo Hoa Tiên đến nước A, cũng là bởi vì Hoa Tiên hứa với cô, sẽ để cho cô và Thẩm Diên Dũng ở cùng nhau.
Cô nghĩ, Hoa Tiên không thể làm vợ chồng với Thẩm Diên Dũng, cũng không thể có em bé được nữa, cô cho dù làm vợ nhỏ, cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì thân phận, địa vị, thật sự không xứng.
Cô vẫn luôn đợi, đợi mãi, càng ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng, cô lại càng bị anh hấp dẫn.
Cô thích anh, thích mọi thứ thuộc về anh, cơ thể của anh, là mẫu mà cô thích, tính cách thâm trầm khó đoán của anh cũng là điều mà cô thích.
Khi anh chăm chú, anh đẹp trai hơn tất cả đàn ông trên thế giới, khi anh tà mị, lại càng có thể khiến người khác điên đảo.
Cô thật sự không cam tâm, bị một người đột nhiên cướp mất, cái gì cũng không phải là của cô, cướp đi toàn bộ sự yêu chiều yêu thích vốn dĩ phải thuộc về cô.
Nam Cung Nguyệt nhìn về phía Hoa Tiên.
Hoa Tiên rất lãnh đạm nhìn về phía mặt hồ xa xăm, đôi môi theo thói quen hơi nhếch lên, bộ dạng giống như không quan tâm tới Lưu San chút nào.
Nam Cung Nguyệt đối với Hoa Tiên nảy sinh thêm phần oán hận.
Hoa Tiên đương nhiên cảm thấy không sao cả, dù sao cô cũng là kẻ vô dụng, chỉ nghĩ đến quyền thế, Thẩm Diên Dũng thích người phụ nữ nào đều không quan trọng, bởi vì vốn dĩ cô hưởng thụ không nổi.
Cô nhất định phải nghĩ các đuổi Lưu San đi.