Chương 852: Tôi Có Chết Cũng Không Hối Tiếc
CHƯƠNG 852: TÔI CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG HỐI TIẾC
"Ngài Thẩm căn dặn, đợi cô thay quần áo xong thì trang điểm giúp cô." Nữ giúp việc đứng đầu nói, thái độ lịch sự.
Lưu San cảm thấy không ổn, nhìn quanh một vòng, hỏi: "Rosen đâu?"
"Quản gia Rosen đang bận việc khác, mời cô Lưu thay quần áo, đừng khiến chúng tôi khó xử." Nữ giúp việc đứng đầu mỉm cười nói.
Lưu San thấy bọn họ có nhiều người, nếu như bọn họ cưỡng ép cô thì khó khăn cho cô rồi, cô đành xuống giường, nữ giúp việc giúp cô thay quần áo.
Trong lòng Lưu San đấu tranh, nhưng cô chỉ có một tay, cũng không làm được gì.
Cô được thay một cái váy trắng, khoác áo ngoài màu lam đậm.
Bọn họ đỡ cô ngồi xuống ghế, trang điểm, làm móng tay, làm tóc, giày vò nửa tiếng đồng hồ, rồi kéo Lưu San đến trước gương đứng.
Lưu San nhìn bản thân ăn mặc đẹp đẽ trong gương, dáng gầy như sào, nhưng lại rất phù hợp với quan niệm thẩm mĩ thời bây giờ, dưới lớp trang điểm và quần áo, có vẻ rất có khí chất, cao quý ưu nhã.
Thẩm Diên Dũng đi vào phòng, nhìn Lưu San trong gương, đi về phía cô, ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực mình, cúi đầu, hôn lên tai cô.
Lưu San không phản ứng gì, ánh mắt mờ mịt nhìn tấm gương.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Thẩm Diên Dũng nhẹ giọng hỏi.
"Có cảm giác thời gian trong gương đang trôi." Lưu San lẩm bẩm nói.
Trong gương, đôi trai tài gái sắc đứng chung một chỗ, giống như một đôi tình nhân, nhưng thực tế lại là hai người chìm sâu trong hận thù, thương tích đầy mình.
"Chúng ta đi thôi." Thẩm Diên Dũng dắt tay cô đi về phía cửa.
Thực ra cô đã ở trang viên này rất lâu rồi, thế nhưng đại đa số thời gian là hôn mê và bị bệnh, cô chưa quen thuộc, cũng không thích nơi này.
Đi mười phút mới ra đến ngoài trang viên, có hơn mười chiếc siêu xe đỗ ngay ngắn đứng chờ.
"Mỗi lần anh ra ngoài đều có nhiều người bảo vệ như vậy sao?" Lưu San tò mò hỏi.
"Ừ." Thẩm Diên Dũng đáp.
"Ông trời thật công bằng với con người, người không có tiền tài, được tự do, anh cao cao tại thượng, lại bị nhiều hạn chế, ngủ cũng không yên." Lưu San cảm thán nói.
Thẩm Diên Dũng tự mở cửa xe, nhìn Lưu San: "Sau này được ngủ yên rồi, chết cũng sẽ có em chôn cùng."
Lưu San: "..."
Tại sao cô lại cảm thấy những lời này rất kinh khủng, cũng may, cô không sợ chết.
Cô ngồi vào trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Diên Dũng cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Lưu San không nói gì, an tĩnh lạ thường.
"Trước đây em luôn ríu ra ríu rít, nói rất nhiều, không lúc nào yên tĩnh." Thẩm Diên Dũng cảm thán nói.
Lưu San khẽ cười: "Khi đó tôi vẫn chưa trưởng thành hẳn, thế nhưng bây giờ tôi rất đoan trang."
"Em? Ha ha ha ha." Thẩm Diên Dũng cười.
Tiếng cười đó của anh, nghe thế nào cũng biết là trào phúng.
"Ha ha ha ha." Lưu San cười càng khoa trương hơn.
Thẩm Diên Dũng ngừng cười: "Chẳng phải vừa rồi còn nói mình đoan trang sao?"
Lưu San: "..."
Cô không đoan trang, và cũng kém đoan trang còn xa, nhưng giờ phút này chỉ muốn tranh cãi với anh: "Động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ, không được sao? Nghĩ lại tôi cũng rất hoàn mỹ." Lưu San mặt dày nói.
"Cô gái cụt tay hoàn mỹ?" Thẩm Diên Dũng chế nhạo nói.
"Nữ thần Venus chẳng phải cũng cụt tay sao?" Lưu San phản bác.
"Em chỉ giống phần sau." Thẩm Diên Dũng không khách khí nói.
Lưu San giận thật.
Cô biết, cô trong mắt Thẩm Diên Dũng không đẹp, bây giờ còn vừa già vừa xấu hơn nữa còn cụt tay, điểm nào cũng kém xa cô bạn gái trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người thon gọn kia của anh.
Cho nên, anh nhất quyết đòi kết hôn với cô, là vì muốn kích thích cô?
Có tin là cô nói ra một chuyện còn kích thích hơn không!!!
"Anh như vậy là có ý gì?" Sắc mặt Lưu San trầm xuống.
"Biết rõ không có ý gì rồi, sau này đừng để bị kích thích nữa, nếu như em không bị kích kích, thì đã không bị cụt tay rồi." Thẩm Diên Dũng khuyên bảo nói.
"Anh cũng đã làm cho tôi sống không bằng chết rồi, không có một tay thì tính là gì." Lưu San nhớ tới dáng vẻ lúc trước của anh, trái tim liền cảm thấy lạnh lẽo, trái tim đó đã bị khuyết mất một lỗ, không, đó cũng chỉ là nơi anh từng ở.
Sắc mặt Thẩm Diên Dũng cũng lạnh đi, giọng nói mang theo vẻ bất thường: "Những cái mà em có thể nhớ được, chỉ là những điều không tốt về tôi."
Lưu San nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mất hứng tranh cãi cùng anh, cô cãi không lại, tài ăn nói cũng không tốt bằng anh.
Trên thực tế, cô cũng không muốn nhớ kĩ những thứ không tốt đẹp, nhớ những thứ đó, chỉ khiến cô khó chịu hơn thôi.
Cô muốn khi còn sống, cố gắng hết sức để vui vẻ, hài lòng vì một bữa ăn ngon, thấy phong cảnh đẹp mà vui sướng nhảy lên, đắm chìm trong tiểu thuyết và TV thưởng thức cuộc sống của người khác, làm một người xem cảm tính lại hào hiệp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều không nói gì.
Thẩm Diên Dũng nhìn về phía Lưu San, cầm tay trái cô.
Lưu San liếc nhìn anh.
Thẩm Diên Dũng vẫn không nói, bình tĩnh nhìn cô, lại giống như đang nói rất nhiều, nhưng Lưu San nhìn không hiểu, cô cũng không muốn phỏng đoán, mệt chết được, cô thích trực tiếp hơn: "Làm sao vậy?"
"Lúc nói muốn em sống không bằng chết là anh đang nổi nóng, khi đó anh rất tức giận." Thẩm Diên Dũng giải thích.
"Bây giờ không tức giận nữa sao?" Lưu San hỏi lại.
"Không tức giận, anh nghĩ rất lâu rồi, tự hỏi lòng mình, anh muốn ở bên cạnh em không? Nếu như anh còn muốn ở bên em mà lại tức giận nữa, chúng ta không có khả năng ở bên nhau, nhìn em có vẻ dễ nói chuyện, thực ra tính tình rất ngang bướng, có thể thỏa hiệp cũng chỉ có anh." Thẩm Diên Dũng thật lòng nói.
Lưu San rời ánh mắt, cúi đầu, dường như có điều suy nghĩ.
Thẩm Diên Dũng thật sự lo lắng sau khi suy nghĩ cô vẫn sẽ từ chối anh, trái tim anh thắt lại, anh có trực giác rằng anh sẽ lại bị từ chối lần thứ hai: "Dù sao thì kết hôn rồi, sau này đừng phản bội anh là được."
"Có thể kết hôn kín không?" Lưu San ngẩng đầu nhìn anh.
"Được." Thẩm Diên Dũng đáp.
“Tôi hi vọng những người trong trang viên không biết được.”
“Bọn họ không thể nào không biết, hôm nay có hơn hai mươi người đến.”
“Vì thế nên, anh có thể khiến cho bọn họ không biết gì không? Việc kết hôn kín này, chỉ có tôi và anh biết thôi.” Lưu San nghiêm túc nói.
Thẩm Diên Dũng trầm mặc, nhìn dáng vẻ lo lắng của Lưu San: “Em đang lo lắng điều gì?”
“Sợ mình sẽ ngã thật đau, người ngưỡng mộ anh nhiều như vậy, một ngày nào đó anh không cần tôi nữa, tôi sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.” Lưu San cười khổ nói.
“Không phải từ trước đến nay chỉ có mình em không cần tôi thôi sao?” Thẩm Diên Dũng thấp giọng nói, trong mắt tràn đầy thương cảm.
Lưu San nhìn thấy ánh mắt của anh, trái tim càng đau hơn, nhíu mày, nhìn qua chỗ khác.
Cô nhớ lại lúc anh gặp khó khăn, anh cũng có ánh mắt như vậy, thương cảm, quyến luyến, thâm tình, bất lực, lưu luyến không rời, còn có lo lắng, đau khổ, tiếc thương, không nói nên lời, vô vàn các loại cảm xúc kết hợp lại.
Bởi vì ánh mắt này, cô có thể chết vì anh mà không oán không hận. Cũng là ánh mắt này, có thể khiến cô chịu đựng được những sự giày vò mà anh mang lại…