Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 387: Đã Muốn Cô, Tôi Sẽ Phụ Trách​




CHƯƠNG 387: ĐÃ MUỐN CÔ, TÔI SẼ PHỤ TRÁCH
Trần Niệm chấn kinh.
Cô không ngờ Cố Lăng Kiệt sẽ làm như vậy, kinh hoàng đẩy tay anh ra.
Cô càng đẩy anh, phát hiện anh càng dùng sức.
Cô căn bản không kháng cự được, xoay mặt đi, muốn thoát khỏi đôi môi anh, ít nhất cô có thể nói chuyện, thức tỉnh lý trí của Cố Lăng Kiệt.
Giờ anh càng ngày càng mất trí rồi.
Nhưng anh căn bản không cho cô tránh thoát, giữ chặt đầu cô, hôn cô mãnh liệt như vũ bão, hơi thở phả lên mặt cô, cánh tay lại càng dùng lực.
Cô cảm thấy xấu hổ, vậy mà… lại có phản ứng.
Lúc Tạo hóa tạo ra phụ nữ, đã quên tạo ra khóa cho nửa thân dưới, vì thế có lúc rát bị động.
Cố Lăng Kiệt hôn cô khoảng 5 phút, không hề dừng lại, mà càng tiến xa hơn nữa, dường như muốn dung hòa mọi chờ đợi, đau khổ, lo lắng, oán hận vào nụ hôn này.
Trần Niệm không còn sức giãy giụa, anh thuận thế cởi quần lót cô ra.
Lúc Trần Niệm phản ứng lại, anh nắm lấy bờ mông cô…
Trần Niệm khẽ rên một tiếng, Cố Lăng Kiệt buông lỏng môi cô.
Cô hồng hồng hai mắt nhìn anh, mím chặt môi.
Cố Lăng Kiệt nhịn không cử động, trầm giọng nói: “Nếu tôi đã muốn cô, tôi sẽ phụ trách.”
Trần Niệm đánh một quyền lên vai anh.
Cô đã không phải thiếu nữ mới lớn 18 tuổi, xảy ra loại chuyện này, khóc nháo là vô dụng, bảo anh đi ra cũng không thực tế.
Đàn ông trước khi thỏa mãn, trừ khi là trường hợp đặc biệt, bằng không sẽ không tình nguyện đi ra.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô.
Nếu cô đã không thừa nhận mình là Bạch Nguyệt, không sao, anh cũng không ép cô nữa.
Anh sẽ coi cô là Trần Niệm, theo đuổi cô lại từ đầu.
Cố Lăng Kiệt hôn lên tay cô.
Trần Niệm rút tay ra, anh lại hôn lên môi cô, khuôn mặt cô.
Anh ép đến mức cô không còn nơi nào để trốn tránh.
Trần Niệm đẩy tay anh ra.
Rõ ràng đã như này, nhưng, cái gì cũng không làm, lại cảm thấy nghẹn khuất.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, ép lên hai bên người cô, khàn giọng nói: “Phản ứng của em rất tuyệt.”
“Cái này giống như bọt xốp, là phản ứng tự bảo vệ của cơ thể. Anh to như thế, khẳng định sẽ đau.” Trần Niệm giải thích.
Cố Lăng Kiệt khẽ cười: “Tôi nhẹ một chút, em đừng đẩy tôi nữa.”
Trong lòng Trần Niệm chảy qua dòng nước ấm, anh như vậy, rất quen thuộc: “Tôi có thể kiện anh.”
Cố Lăng Kiệt hôn lên môi cô: “Ừ.”
Trần Niệm thấy anh không sợ hãi, cũng không tức giận, giống như nhất định phải ‘ăn’ cô vậy.
Đúng là cô sẽ không kiện anh. Thứ nhất, anh là bố của tiểu Diễn, tiểu Diễn cần có bố chăm sóc. Thứ hai, danh tiếng của anh còn quan trọng hơn sinh mạng của cô, sao có thể làm ra chuyện tổn hại anh chứ. Thế nhưng, như vậy lại cảm thấy rất nghẹn khuất.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười, cơ thể còn chưa thỏa mãn, nhưng anh cảm thấy trái tim đã thỏa mãn rồi, sáng tỏ thông suốt, lệ khí trên người cũng tan đi, trở nên dịu dàng, kéo khóa váy phía sau lưng cô ra.
“Đừng, tôi lạnh.” Trần Niệm từ chối.
“Lạnh thì ôm chặt tôi, tôi nóng.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trần Niệm: “…”
Nhưng anh không cởi váy của cô ra, sợ cô sẽ cảm lạnh thật, chỉ là kéo váy cô xuống, lộ ra miếng lót.
Trần Niệm xấu hổ đỏ mặt: “Đừng lấy ra.”
“Ừ.” Anh cũng không biết cái này, đồ của phái nữ đối với anh đều rất xa lạ.
Anh hôn lên cổ cô, xương quai xanh, hôn dần xuống dưới.
Trần Niệm biết anh muốn làm gì, ôm chặt lấy cánh tay anh: “Đừng như vậy, tôi còn chưa tắm.”
Cố Lăng Kiệt bật cười.
Còn nói không phải là Bạch Nguyệt, cô biết thói quen của anh, vì thế anh vừa đi ra cô liền biết anh muốn làm gì.
“Vậy tôi đi vào.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trần Niệm ừ cũng không xong, không cũng không được, quay mặt đi.
Anh xoay mặt cô lại: “Trần Niệm, tôi thích em, lầm trước nói với em, không phải là giả.”
Tim Trần Niệm đập cực kì nhanh, dưới sự kiên trì của anh, cũng ngày càng động tình.
Giờ cô biết, vì sao Alan rất tốt, nhưng cô chỉ cảm thấy là gánh nặng.
Vì trái tim của cô, ở trên người Cố Lăng Kiệt, cô biết rõ, bản thân không có khả năng tiếp nhận Alan, vì thế, mới cảm thấy có lỗi và áy náy.
Nhưng, người đen đủi như cô, ở bên người Cố Lăng Kiệt chỉ đem lại phiền phức cho anh, cô không muốn lại xảy ra những chuyện như trước kia.
Cô chỉ muốn đứng từ xa, nhìn anh bình an vô sự là đủ rồi.
Sau khi làm xong, Cố Lăng Kiệt vẫn ôm cô như cũ, ôm thật chặt, giống như sợ cô sẽ biến mất vậy.
Trần Niệm nhíu mày.
Đã phát sinh quan hệ với anh rồi, cô không cảm thấy đến nhà anh sẽ chỉ đơn thuần là làm gia sư.
Nhưng, cô không thể trực tiếp từ chối cơ hội có thể ở bên cạnh tiểu Diễn. Sau khi từ chối, cơ hội sẽ không đến nữa, cô còn quay lại, có lẽ sẽ không đơn giản thế này nữa.
Có lẽ là vừa làm chuyện đó, trong đàu còn chưa tỉnh táo, cũng có lẽ, muộn quá rồi, đầu ốc vốn đã hồ đồ rồi, cô cảm thấy có chút bực bội, nhắm mắt lại, cố bình tĩnh vài phút.
“Chúng ta, coi như là bạn tình sao?” Trần Niệm hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, đắp quần áo lên người hai người, nói chắc chắn: “Tôi coi em là bạn gái của tôi.”
“Tôi không tình nguyện.” Trần Niệm nhấn mạnh.
Cố Lăng Kiệt âm trầm nhìn cô: “Vậy em muốn tôi bồi thường em thế nào?”
“Không được để người thứ 3 biết quan hệ của chúng ta. Nếu có người thứ 3 biết chuyện, tôi lập tức rời khỏi nhà anh, hợp đồng của chúng ta chấm dứt. Ngoài ra…” Trần Niệm mím môi.
Ngoài ra, anh không thể ngăn cản cô gặp tiểu Diễn.
Nhưng nói ra điều kiện như vậy, quá mang tính chống đối rồi.
Cô sợ Cố Lăng Kiệt nghi ngờ.
“Ngoài ra gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Anh phải đồng ý 3 yêu cầu cảu tôi một cách vô điều kiện.” Trần Niệm sửa lời.
Cố Lăng Kiệt nở nụ cười: “Được, cái gì tôi cũng đồng ý với em.”
Trần Niệm cúi đầu.
Vậy mà cô lại phát sinh quan hệ với Cố Lăng Kiệt lần nữa, tất cả, giống như một giấc mơ, không chân thật như thế, lại vượt qua tưởng tượng và khống chế của cô.
Quả nhiên, kế hoạch thay đổi quá nhanh.
“Cắt đứt với Alan đi.” Cố Lăng Kiệt yêu cầu.
Giờ cô đã phát sinh quan hệ với Cố Lăng Kiệt rồi, còn trễ nải Alan cũng không tốt. Trần Niệm gật đầu.
Cô lên nói chuyện lại từ đầu với Alan.
“Rất nhiều chuyện của Lưu San em không cần lo lắng, tôi sẽ sắp xếp, còn an toàn hơn Alan.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Trần Niệm nghi ngờ nhìn Cố Lăng Kiệt: “Sao anh biết?”
“Lưu San không phải dân kinh doanh, cô ấy tham gia vào lần hợp tác này, có lẽ đã ước hẹn gì đó với Thẩm Diên Dũng. Điều cô ấy muốn nhất, chính là rời xa Thẩm Diên Dũng, vì thế, với tận lực như thế, chú trọng như thế, còn lên đảo của Stephen.” Cố Lăng Kiệt suy đoán.
Trần Niệm rũ mắt.
Cô tin chỉ cần Cố Lăng Kiệt nhúng tay vào, chắc chắn Lưu San có thể cô chạy xa bay. Thế nhưng, lại sợ anh và Thẩm Diên Dũng kết thù.
Anh và Alan khác nhau.
Alan là quý tộc nước Anh, cho dù Thẩm Diên Dũng biết là Alan làm, nhưng vì đại cục, cũng sẽ không làm gì Alan.
Nhưng anh thì khác.
Anh là người nước A, công ty ở nước A, gia đình người thân đều ở nước A.
Thẩm Diên Dũng là tổng thống nước A, nếu thật tâm muốn xử anh, sẽ có rất nhiều cách…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK