Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1046: Hóa Ra Là Học Theo Anh​




CHƯƠNG 1046: HÓA RA LÀ HỌC THEO ANH
Hạng Uyển lắc đầu: "Không có gì, có thể là hơi mệt. Anh còn bị bệnh, em không quấy rầy anh nữa. Anh nghỉ ngơi thật tốt, nhớ ăn nhiều một chút."
"Em gọi điện thoại tới sao lại gọi là quấy rầy, anh luôn chờ điện thoại của em." Hình Thiên nói ra trước khi Hạng Uyển tắt điện thoại.
"Ừ. Lúc trước em không muốn người khác tìm được liền sắp xếp tai nạn xe cộ. Điện thoại di động và mấy thứ đều vứt đi, nên không kịp gọi điện thoại cho anh, liên lạc với anh. Nhưng khi anh nhìn thấy Phó Hâm Ưu, nên đoán được em sẽ làm thế nào, điểm ấy chúng ta làm rất ăn ý." Hạng Uyển nói xong nở một nụ cười.
Hình Thiên không thích cô cười như vậy. Nụ cười này thoạt nhìn rất đau khổ, khiến trong lòng anh như có vật gì đè nặng, rất nặng nề, đau âm ỷ: "Anh nhất định sẽ quang minh chính đại đón em quay về."
"Được." Hạng Uyển trả lời: "Em tắt máy đây, trước cứ như vậy đã, liên lạc lại sau."
Hạng Uyển nói xong, không cho Hình Thiên có cơ hội nói chuyện, đã tắt điện thoại.
"Mợ chủ, em cảm thấy chị đã thay đổi." Hắc Muội nói.
Hạng Uyển nhìn về phía Hắc Muội: "Thay đổi như thế nào?"
"Trước kia chị đều không nỡ tắt điện thoại của ngài Tổng thống." Hắc Muội nói.
Cô tắt là vì cô có tâm trạng.
Với mưu lược của Hình Thiên, muốn bắt Phó Hâm Ưu, chỉ tốn vài phút.
Không phải không làm được, mà là đang do dự.
Một câu lo lắng về Lan Ninh phía đối địch đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Cũng đúng, phu nhân An Ninh chiếm một vị trí quan trọng của nước M, nhằm vào quá rõ ràng, sẽ để phu nhân An Ninh bắn ngược lại.
Cô không muốn phàn nàn, không muốn khiển trách, không muốn để lộ tâm trạng của mình với người đàn ông mình yêu.
Chẳng qua là cô quá lý trí, cũng quá rõ ràng, ngược lại tự khiến mình khổ sở.
Hạng Uyển không trả lời Hắc Muội, cúi đầu lại ăn một miếng cơm, nhưng trong lòng vẫn nặng nề như cũ, đè nặng làm cay mũi, rất đau.
Cô để đũa xuống, đi tới cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Gió lạnh thổi vào, cô chăm chú cảm nhận không khí thiên nhiên, không để cho mình suy nghĩ nhiều.
Dưới tầng có mấy chiếc xe lái tới.
Hắc Muội nhìn thăm dò.
Hạng Thịnh Duật từ trên xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Hắc Muội khiếp sợ mở to mắt nhìn: "Mợ chủ, Hạng Thịnh Duật đã về."
"Ừ." Hạng Uyển thản nhiên lên tiếng, mặt không cảm xúc, trong mắt cũng không chút gợn sóng.
Hạng Thịnh Duật thu ánh mắt lại, bước nhanh vào trong biệt thự.
Hạng Uyển vẫn đứng ở cửa sổ, hít sâu một hơi, lại một trận chiến sắp bắt đầu.
Chỉ trong chốc lát, cửa được mở ra.
Hạng Uyển di chuyển cơ thể, Hạng Thịnh Duật đã đi tới bên cạnh cô.
Cô vẫn không nói gì, anh ta nâng cằm cô lên, bờ môi đã rơi trên môi cô.
Độ ấm của anh ta còn nóng hơn so với cô tưởng tượng.
Mà cô đứng cạnh cửa sổ một hồi lâu, ngoại trừ bờ môi, cả người đều lạnh như băng.
Hạng Thịnh Duật không tiếp tục nữa, nhăn lông mày: "Em đứng ở cửa sổ lạnh như vậy sao không mặc thêm áo vào? Để bị bệnh, chính em sẽ cảm thấy khó chịu."
Hạng Uyển im lặng nhìn anh ta, có rất nhiều lời muốn hỏi. Nhưng cảm thấy hỏi chỉ dư thừa, Hạng Thịnh Duật sẽ không nói cho cô biết. Hàng ngàn câu hỏi, cuối cùng cũng không hỏi, mà chỉ nói một câu: "Anh đói bụng không? Đồ ăn đều đã nguội lạnh rồi, tốt nhất để phòng bếp hâm nóng lại."
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, thoạt nhìn bộ dạng rất vui vẻ, đóng cửa sổ lại: "Tý nữa em đi cùng tôi ăn thêm một chút. Em vốn dĩ đã gầy, lại nhịn đói ba ngày trong phòng. Giờ chỉ còn da bọc xương, chuẩn bị giống bộ xương khô rồi."
"Những gì anh nhìn thấy cũng chẳng phải vẻ bề ngoài của tôi, sao có thể giống bộ xương khô được." Hạng Uyển ngồi xuống trước bàn ăn, phát hiện Hắc Muội không có ở đây.
Hạng Thịnh Duật nhìn người làm: "Mang đi hâm nóng đi."
"Vâng, thưa cậu chủ." Người làm mang hết thức ăn xuống.
Hạng Thịnh Duật ngồi đối diện với cô, cô nhìn anh ta suy nghĩ. Ánh mắt anh ta rất sâu, bên trong sâu, lóng lánh như dải ngân hà vậy.
Hạng Uyển tùy tiện nhìn anh ta, cũng không nói chuyện, cô chẳng muốn nói chuyện. Trong đầu cũng không suy nghĩ gì, chống cằm, đôi mắt không còn suy nghĩ, ngón tay vô thức vẽ mấy gợn sóng trên mặt bàn.
Một phút, hai phút,.... Mười phút.
Người thiếu kiên nhẫn vẫn là cô: "Anh còn muốn nhìn đến bao giờ?"
"Sợ tôi nhìn sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại, khéo miệng mang theo vui vẻ, nhiều hơn vài phần lười biếng và không tập trung.
Hạng Uyển nhìn anh ta: "Anh nhìn tôi thì có cái gì mà sợ?"
"Chỉ tùy tiện nhìn thôi?" Hạng Thịnh Duật thoải mái nói, cũng không dời ánh mắt.
Bộ dạng của anh ta, cô có hóa thành tro cũng nhớ rõ. Một khuôn mặt tuyệt mỹ không giống người xấu, nụ cười tà mị, mê hoặc biết bao cô gái. Lại còn mang theo vẻ mạnh mẽ thần bí, làm anh ta tăng thêm mị lực. Chỉ cần anh ta vui vẻ, có thể dỗ dành người lớn, cùng với người hâm mộ xung quanh.
Cô biết rõ thực chất bên trong anh ta rất xấu xa, tính cách bên trong khác hoàn toàn với khuôn mặt. Anh ta giống như hồ ly tinh, am hiểu pháp lực yêu mị.
Mà anh ta chính là một hồ ly tinh đực.
Hạng Uyển dời ánh mắt, cúi đầu nói một câu: "Ai thèm nhìn."
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười nâng mặt cô lên để cô đối diện với mặt anh ta: "Không muốn nhìn sao?"
Hạng Uyển hạ mắt xuống: "Có gì tốt để nhìn đâu."
"Mọi người nói tôi rất đẹp trai, còn đẹp hơn so với Hình Thiên. Ánh mắt của em không tốt, chung quy vẫn là không tốt."
Hạng Uyển cười nhạo một tiếng, đẩy tay Hạng Thịnh Duật ra: "Bọn họ cứ lừa anh như vậy sao? Anh cũng không biết tự hiểu à? Vậy mà vẫn thích lừa mình dối người."
Hạng Thịnh Duật nhăn lông mày, đề-xi-ben cao lên mấy phần: "Em cảm thấy Hình Thiên đẹp trai hơn tôi sao?"
"Không phải tôi cảm thấy mà vốn dĩ là như vậy. Nhan sắc của Hình Thiên ở nước A là đẹp nhất, vậy ở nước M anh là người đẹp nhất hả?"
"Đám ô hợp của nước A kia, dù có cao thì cũng chỉ là những người lùn. Hơn nữa, ai nói với em là tôi không đứng đầu nước M?" Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
"Tôi nhớ rất lâu lúc trước có xem trên mạng, đứng đầu là hoàng tử của nước chúng ta, con trai của Hoa Cẩm Vinh, đúng không? Đứng thứ hai là Hoa Quan Lâm, con trai của Hoa Minh Hoằng. Thứ ba là cậu Ba của tôi, Hạng Vũ Thái. Không nhìn thấy tên của anh trên đó, có đúng không?"
"Em cũng biết là lúc trước từ lâu rồi, lúc đó ai đã biết tôi. Hạng Vũ Thái là người hay khoe khoang. Thật sự mà nói, tôi chắc chắn nằm trong top 3." Hạng Thịnh Duật tự tin nói.
Hạng Uyển ném cho anh ta một cái liếc mắt: "Nông cạn."
"Em không nông cạn sao? Nếu Hình Thiên giống bảy con ác quỷ Kha Chính ở Giang Nam, em còn thích anh ta sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi quái gở.
"Tùy anh nghĩ. Tôi ăn no rồi, anh ăn đi, tôi hơi nhức đầu, muốn đi ngủ." Hạng Uyển nói xong đứng dậy.
Hạng Thịnh Duật nắm tay cô, dùng sức kéo, kéo cô vào trong ngực anh ta.
Hạng Uyển không cẩn thận đập phải miệng vết thương của anh ta, Hạng Thịnh Duật kêu lên một tiếng bực bội, sắc mặt trắng bệch: "Em cố ý?"
Hạng Uyển thấy máu chảy đỏ cả áo anh ta: "Chẳng trách Sở Giản lại ngu ngốc như vậy, hóa ra là học theo anh."
Hạng Thịnh Duật nắm cằm cô, một lần nữa hôn lên môi cô.
Lần này không giống lần trước, chỉ lướt qua liền dừng lại,à là càng hôn càng tiến sâu hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK