Chương 1396: Chuyện Mà Anh Đã Đồng Ý Với Em, Anh Chắc Chắn Sẽ Làm Được
CHƯƠNG 1396: CHUYỆN MÀ ANH ĐÃ ĐỒNG Ý VỚI EM, ANH CHẮC CHẮN SẼ LÀM ĐƯỢC
“Em như thế nào thì anh đều thích.” Hạng Thịnh Duật vui vẻ nói, sau đó tắt điện thoại.
Anh lại gửi lời mời gọi video cho Mục Uyển lần nữa.
Mục Uyển nhận cuộc gọi, nhìn thấy phía bên kia là Hạng Thịnh Duật.
Chỉ là nhìn thấy anh trong màn hình, hình như cũng không có khác biệt gì với bình thường, vẫn đắc ý như cũ, tinh thần phấn chấn, tâm trạng cũng không tệ.
“Anh ăn cơm chưa đó?” Mục Uyển hỏi.
“Còn chưa ăn nữa, bên đây vẫn còn có chút chuyện cần phải xử lý, có lẽ cần chút thời gian, anh cũng không thấy đói.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Vậy anh có cần tranh thủ thời gian để xử lý chuyện bên anh không, dù sao chúng ta gọi video lúc nào cũng được mà.” Mục Uyển hỏi.
“Không thiếu chút thời gian nói chuyện đâu, người hôm qua đã bắt rồi, nhưng lại chết rồi, Lã Bá Vĩ có nói cho em biết chưa?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Nói rồi, cũng bình thường thôi, Sở Dã Bạch chắc chắn sẽ không để chúng ta bắt được hắn ta đâu, hắn ta cũng đã chuẩn bị hết rồi, Sở Dã Bạch có biết chuyện anh ở nước Z không? Em cảm thấy vẫn không bắt được hắn ta, có thể sẽ đến chỗ anh động tay động chân, anh phải hết sức cẩn thận đó.” Mục Uyển lo lắng nói.
“Hắn ta đã động rồi, hôm nay anh đã bị tập kích bất ngờ hai lần, bây giờ đang đợi người. Em yên tâm đi, mấy trò trẻ con kia của hắn ta, anh còn không thèm để vào mắt, chỉ là hơi bực bội mà thôi.”
Mục Uyển nghe thấy anh bị tập kích, trái tim cũng hơi căng thẳng: “Bọn họ cũng quá lớn gan rồi!”
“Bên đây rồng cá hỗn loạn, hắn ta cũng đã mất công trộn lẫn, hắn ta sẽ cố gắng phát triển với một số người da đen, những người da đen đó là những người làm việc như bán mạng, bọn họ lòng dạ độc ác, làm việc không nương tay, nhưng cũng không có chuyện gì, lập tức có thể áp chế xuống rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh chắc chắn không có chuyện gì chứ.” Mục Uyển vẫn cảm thấy lo lắng.
Cô đã từng đến nước Z, tình huống ở đó cô cũng biết, có khi thật sự là chuyện vận may không tốt.
“Anh khẳng định không có việc gì, anh chỉ là đang đợi người, đợi người đến đây để trấn áp xuống, vậy là có thể giải quyết triệt để chuyện này rồi, em không cần phải lo lắng đâu. Bởi vì còn phải đợi người nên phải kéo dài thời gian, em ở bên kia nhất định phải cẩn thận, không được để Sở Dã Bạch tìm kiếm được sơ hở, bây giờ hắn ta đang bị ép vào đường cùng.” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
Mục Uyển biết chứ: “Được rồi, em biết rồi, em sẽ không đi ra ngoài đâu, anh cũng phải cẩn thận chút, có muốn nói chuyện với ba mẹ của anh không?”
“Không cần đâu.” Hạng Thịnh Duật nói, anh không thích bọn họ lại nhải: “Người bên chỗ em đến rồi kìa, anh cúp máy trước nha.”
“Ừm, được rồi.” Mục Uyển cúp điện thoại, quả nhiên nhìn thấy có người bước vào từ cửa.
Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật tốt như vậy sao, vậy mà cô không nhìn thấy gì cả.
“Xin chào An Ninh phu nhân.” Thân thích của Ân Minh Lan khách khí lên tiếng chào hỏi.
Ân Minh Lan nhìn thấy có người đến, nhanh chóng đi ra giới thiệu cho Mục Uyển.
Mục Uyển chỉ mỉm cười chào hỏi, Ân Minh Lan bắt đầu tổ chức để bọn họ đánh mạt chượt.
Cô lo lắng cho an nguy của Hạng Thịnh Duật, cho nên cũng không chuyên tâm mà chơi, sau khi đánh bốn vòng, cô một nhà thua ba nhà thắng.
“Tối nay đều ở đây dùng cơm hết đi, ăn cơm xong rồi hẵng đi.” Ân Minh Lan lên tiếng mời.
Mục Uyển suy nghĩ chốc lát, cũng tốt, dù sao thời gian này cô chi tiền rồi, cô nhìn điện thoại.
Hạng Thịnh Duật chưa gọi điện thoại lại cho cô.
Cô hơi nhớ Hạng Thịnh Duật, hít một hơi thật sâu, làm dịu đi sự tích tụ trong lòng, không biết bây giờ Hạng Thịnh Duật thế nào rồi.
Cơm nước xong xuôi, quay về vẫn không nhận được điện thoại của Hạng Thịnh Duật, trong đầu như có cái gì đó đè nén, cảm giác không thoải mái.
“Phu nhân, cô đang lo lắng cho cậu Hạng à? Cô có thể gọi điện thoại cho cậu Hạng mà, chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui vẻ mà nhận điện thoại của cô.” Lã Bá Vĩ nói.
“Tôi cũng muốn gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng tôi sợ là anh ấy vẫn còn đang xử lý công việc, ngược lại sẽ ảnh hưởng anh ấy, bây giờ anh ấy đang rất nguy hiểm, tôi không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, chờ anh ấy an toàn, chắc là sẽ gọi điện thoại cho tôi.” Mục Uyển nói.
“Vậy thì lại chờ chút đã, nếu không thì tôi gọi cho người bên cạnh cậu ấy, có lẽ người bên cạnh cậu ấy biết tình huống như thế nào.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển suy nghĩ một chút, cảm thấy biết được ít tình hình thì trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn, cô gật nhẹ đầu: “Vậy hỏi một chút đi.”
“Được.” Lã Bá Vĩ ra ngoài gọi điện thoại.
Mục Uyển cầm điện thoại chờ đợi.
Trong chốc lát sau, Lã Bá Vĩ bước tới: “Bây giờ cậu Hạng đang đàm phán, ai cũng không biết tình huống bên trong như thế nào, thủ hạ của cậu ấy cũng không biết, phải chờ Hạng Thịnh Duật bàn xong mới biết được.”
Mục Uyển lo lắng: “Cậu nói xem, anh ấy đàm phán có gặp nguy hiểm không?”
“Chắc là sẽ không đâu, Hạng Thịnh Duật biết bản thân đang làm gì mà, cũng biết làm đàn ông như thế nào. Cậu ấy sẽ không để bản thân có nguy hiểm, tôi cảm thấy Sở Dã Bạch đối với cậu ấy mà nói, giống như một con chuột vậy đó, cảm thấy rất chán ghét, nhưng cũng không có nguy hiểm lớn gì, chỉ là đáng ghét mà thôi.” Lã Bá Vĩ nói.
“Chỉ hi vọng như vậy thôi.” Mục Uyển nói.
Trước khi ngủ cô đã tập Yoga hai tiếng đồng hồ, đọc sách một chút, xem tin tức một chút, không ngừng nhìn điện thoại, Hạng Thịnh Duật vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô.
Cô thở dài một cái, trong lòng cảm thấy bị đè nén quá nặng nề, cô đi ra ngoài gõ cửa phòng của Lã Bá Vĩ.
Lã Bá Vĩ mở cửa, Mục Uyển hỏi: “Cậu sắp ngủ rồi hả?”
“Vẫn chưa, hôm nay vẫn luôn nghỉ ngơi, cho nên bây giờ vẫn chưa ngủ được. Phu nhân cũng ngủ không được ư, đang lo lắng cho cậu Hạng à?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Ừm, anh ấy vẫn còn chưa điện thoại cho tôi, điều này chứng minh chuyện vẫn chưa giải quyết được, cậu có thể hỏi người bên cạnh anh ấy không, hỏi xem bây giờ thế nào rồi?” Mục Uyển cảm thấy lo lắng trong lòng.
“Cậu Hạng chắc là rất vui vẻ, cô thật lòng đặt cậu ấy vào tim mình rồi.” Lã Bá Vĩ ý vị thâm trường mà nói.
Mục Uyển biết, thật ra từ lúc cô đồng ý kết hôn với anh, đã xác định sẽ đạt anh ấy vào tim rồi.
Nhưng tình yêu này quá mơ hồ, cô không có sức khống chế, cho nên mới biến thành tổn thương và gây ra mâu thuẫn.
Nếu như Hạng Thịnh Duật không đến tìm cô, hẳn là cô sẽ thật sự từ bỏ, người hay để tâm vào chuyện vụn vặt, sẽ bị lâm vào ngõ cụt, sẽ đưa ra quyết định lúc tức giận, trở nên không có lý trí.
Cô nhìn Lã Bá Vĩ cúp điện thoại, sốt ruột hỏi thăm: “Sao rồi? Bên Thịnh Duật thế nào rồi?”
Lã Bá Vĩ ngưng trọng nói với Mục Uyển: “Còn chưa biết nữa, bọn họ còn đang trong phòng đàm phán bí mật, người bên ngoài cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, hơn nữa, bọn họ nói đã bắn nhau một lần.”
“Vậy Hạng Thịnh Duật không sao chứ?” Mục Uyển lo lắng hỏi, trong ánh mắt đều là nôn nóng.
“Cậu ấy không có chuyện gì, nếu như có chuyện thì có tin tức rồi.” Lã Bá Vĩ trấn an nói.
“Bọn họ cuối cùng là đang làm cái gì vậy chứ, tôi cảm thấy thật là phiền.” Mục Uyển nghe thấy Hạng Thịnh Duật gặp nguy hiểm, cô bực bội nói.
“Nếu như tôi đoán không lầm, chắc là cậu Hạng muốn kết thúc chiến tranh ở nước Z, cậu ấy đã đồng ý với cô.” Lã Bá Vĩ ý vị sâu xa.
Trong lòng Mục Uyển vừa thấy cảm động, sự chua xót không thể diễn tả được thành lời, còn có tình yêu và lo lắng.